Chương 200: Tần Văn Tranh Đến Rồi.
Vẫn là vị huyện học giáo dụ kia, cầm hai bức họa lên, lập tức ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Vi phu tử, nói: "Xem ra không cần ta phán xét, ai vẽ kỹ xảo hơn một bậc, mọi người có thể thấy rõ.”
Vi phu tử chậm rãi đứng lên, còn có chút tự tin nâng cằm lên.
Nhưng sau một khắc, lời giáo dụ hung hăng bổ xuống như một tiếng sấm, thiếu chút nữa làm cho hắn ta ngã gãy xương.
"Hiện tại ta tuyên bố, người chiến thắng là Cố Vân Thư."
"Không có khả năng!!" Vi phu tử đột nhiên có thêm chút sức lực, cất bước còn có chút cứng ngắc đi đến trước mặt huyện học giáo du, một phen đoạt lấy bức tranh của hai người.
Khi nhìn thấy bức tranh của Cố Vân Thư, đột nhiên mở to hai mắt, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao có thể như thế được? Không có khả năng, hắn đã âm thầm tìm người dò hỏi thông tin từ trong miệng những học sinh này, Tần Văn Tranh căn bản còn chưa dạy qua học trò phương pháp vẽ tranh này.
Nghe nói chính hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào để vẽ đây, Tần Văn Tranh người này, thứ mình còn chưa hiểu thấu sẽ không tùy tiện dạy cho học sinh.
Thế nhưng nhìn bức họa của Cố Vân Thư này, rõ ràng rất thuần thục. Không có hơn nửa năm luyện tập căn bản không vẽ ra được chân thực như vậy.
Lưu giáo dụ âm thầm thở dài một hơi, lấy lại hai bức họa: "Tỷ thí hôm nay vốn có ba trận, hiện giờ học đường Tần phu tử đã thắng hai trận liên tiếp, trận thứ ba cũng không cần so tài nữa.”
Nói xong hắn vẫn nể mặt thư viện Đông Nghĩa mà thêm một câu: "Bất quá cũng đã nói rồi, đây chỉ là học hỏi lẫn nhau, thắng thua không quan trọng. Ít nhất hôm nay mọi người ở đây đều nhận ra loại tranh phong cách mới vô cùng đặc biệt này, ngay cả ta cũng mở rộng tầm mắt, nhận được lợi ích không nhỏ.”
Hắn nói xong còn nở nụ cười, nhưng Vi phu tử hình như không nhận phần tình cảm này, đến bây giờ còn chưa thể tiếp nhận kết quả mình thua hai trận liên tiếp.
"Không có khả năng, đây khẳng định không phải do hắn vẽ, khẳng định..."
Lời còn chưa dứt, đã bị một giọng nói châm chọc phía sau cắt đứt: "Làm sao mà không có khả năng, trước mắt bao người, chẳng lẽ học trò của ta còn có thể gian lận sao.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía sau, liền thấy Tần Văn Tranh bình tĩnh đi tới.
Đừng nhìn hắn lúc này trên mặt không hề gợn sóng, trong lòng lại đang thét chói tai, nhất là khi nhìn thấy bức tranh kia của Cố Vân Thư, thiếu chút nữa không khắc chế được mà chạy tới nhìn kỹ.
Đám người Dịch Tuấn Khôn đều cao hứng vây quanh: "Phu tử, phu tử người đã trở lại?"
“Phu tử, chúng ta thắng."
Tần Văn Tranh khẽ gật đầu: "Ừm, các ngươi làm không tệ.”
Mấy củ cải nhỏ được khen ngợi đều cao hứng mặt nhỏ đỏ bừng, phải biết rằng ngày thường phu tử vẫn rất nghiêm túc, từ miệng hắn nghe được lời khen ngợi quá khó khăn.
Tần Văn Tranh lại nhìn về phía vị Vi phu tử kia, cười lạnh: "Thư viện Đông Nghĩa quả nhiên dạy dỗ rất tốt, thừa dịp ta không ở học đường liền bắt nạt một đám hài tử. Kết quả lại mất ngựa trước, bị học đường chúng ta thắng hai trận liên tiếp, hiện tại bắt đầu chơi xấu rồi? Ta ngược lại muốn hỏi viện trưởng các ngươi một chút, có phải phu tử thư viện Đông Nghĩa đều là người thừa dịp người ta gặp khó khăn, lấy lớn hiếp nhỏ không có một chút giáo dưỡng nào lại sĩ diện, ngay cả nhận thua cũng không biết?”
"Ngươi..." Mặt Vi phu tử hết xanh lại trắng, làm thế nào cũng không nói nên lời phản bác.
Bên ngoài tửu lâu Cẩm Tú rất nhanh đã có một đám người đi tới, dẫn đầu chính là viện trưởng thư viện Đông Nghĩa.
"Nếu thư viện Đông Nghĩa thua, tất nhiên sẽ không chơi xấu." Hắn đi tới trước mặt Tần Văn Tranh, vái chào một cái thật sâu, áy náy nói: "Việc này là lỗi của thư viện Đông Nghĩa ta, Vi phu tử tự tiện chủ trương, khuyến khích học sinh lén lút tỷ thí với các học đường khác, phạm vào đại kỵ của thư viện Đông Nghĩa ta, Tần phu tử yên tâm, thư viện Đông Nghĩa nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo.”
Tần Văn Tranh liếc hắn một cái, ấn tượng của hắn đối với Thôi viện trưởng này cũng không tệ lắm, lần trước hắn quả thật đã hung hăng trừng phạt Vi phu tử, chỉ tiếc người này không nghe giáo huấn, lại mắc thêm lỗi lầm.
Bởi vậy gật đầu: "Đã như thế, vậy ta sẽ chờ.”
Hắn cũng không muốn hoàn toàn trở mặt, dù sao cho dù chính hắn không thèm để ý, học trò của hắn vẫn phải quan tâm thanh danh, tiếp tục hùng hổ bức người sẽ làm cho con đường sau này của bọn chúng trở nên khó đi.
Huống hồ, chính Tần Văn Tranh còn âm thầm nghĩ đến việc tìm cơ hội gây chuyện để cho người của thư viện Đông Nghĩa ra luận bàn.
Bên kia mặt Vi phu tử lại biến sắc: "Viện trưởng Thôi.”
Viện trưởng Thôi lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Ngươi bởi vì bản thân mà làm hỏng thanh danh thư viện, sau khi trở về ta sẽ viết thư cho viện trưởng Trương, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở nhà suy nghĩ lại lỗi lầm của mình đi.” Vi phu tử là do viện trưởng Trương mời tới, hắn có thể ở lại thư viện hay không, vẫn cần viện trưởng Trương quyết định.
Nói xong lại nhìn về phía các học trò đi cùng Vi phu tử tới đây: "Các ngươi trở về thư viện sẽ bị phạt.”
Mấy học trò lập tức cúi đầu, ai cũng không dám nói chuyện.
Vi phu tử không phục, còn muốn nói cái gì đó, đã bị người mà viện trưởng Thôi mang đến kéo đi.
Viện trưởng Thôi lại xin lỗi Tần Văn Tranh: "Vậy ta đi trước, có cơ hội lại thỉnh giáo Tần phu tử cách vẽ tranh.”
Trước khi đi hắn nhìn thoáng qua tranh của Cố Vân Thư.
Người của thư viện Đông Nghĩa lục tục rời đi, mọi người không khỏi đem tầm mắt đặt ở trên người Tần phu tử và những học trò này.
Nhất là Cố Vân Thư, gần như đã trở thành tiêu điểm.
Nhưng Tần Văn Tranh làm sao không biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, giờ phút này hắn cũng có một bụng câu hỏi. Bởi vậy mặt không chút thay đổi mà cự tuyệt lời mời của vị huyện học giáo dụ kia, mang theo các học sinh lên phòng trên lầu trước.
Vừa vào cửa, trước tiên khắc chế suy nghĩ của mình, hỏi Dịch Tuấn Khôn tình huống cụ thể của chuyện lần này, sau đó rất hài lòng lại khen ngợi đám đầu củ cải nhỏ.
Lúc này mới nghiêm túc hỏi Cố Vân Thư: "Bức tranh kia của ngươi, là ai dạy ngươi?"
Cố Vân Thư còn chưa trả lời, những người khác đều ngẩn cả người, Dịch Tuấn Khôn kinh ngạc hỏi: "Phu tử, không phải người dạy sao?”
Tần Văn Tranh thiếu chút nữa là động thủ đánh hắn: "Nếu là ta dạy, sẽ chỉ dạy một mình hắn sao?”
Mọi người co rút cổ lại, bọn họ chỉ cảm thấy có thể thiên phú của Cố Vân Thư rất tốt, cho nên phu tử mở thêm lớp dạy riêng, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Dù sao bọn chúng cũng có sở trường, phu tử có đôi khi sẽ chỉ điểm riêng.
Giống như Liễu Dật, kỳ nghệ của hắn rất tốt, sau giờ học Tần Văn Tranh sẽ cùng hắn đánh cờ hai ván, từ đó chỉ ra một ít chỗ cần chú ý.
Cho nên Cố Vân Thư biết vẽ theo phương pháp mà bọn chúng không biết, chúng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tần Văn Tranh tức giận liếc bọn chúng một cái, tiếp tục hỏi Cố Vân Thư: "Ngươi học được từ khi nào vậy?”
Cố Vân Thư suy nghĩ một chút: "Con phải hỏi đại tỷ xem có thể nói hay không.”
Tần Văn Tranh: "..." Ta là phu tử của ngươi, ngươi còn giữ bí mật với ta?
Bất quá nghĩ lại, loại tranh này ban đầu hắn nhìn thấy trên lệnh truy nã, Đới tri phủ cũng giữ bí mật về họa sĩ này, vậy Cố Vân Thư không nói, cũng có thể hiểu được.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông còn chưa trở về.
Mới nghĩ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Tần Văn Tranh nhíu mày, khẳng định là những học sinh dưới lầu không từ bỏ ý định hỏi chuyện vẽ tranh kia một chút.
Thật sự là, chính hắn cũng không hỏi ra, những người này thật phiền.
Tần Văn Tranh vẻ mặt không kiên nhẫn đi mở cửa: "Làm cái gì? Đang bận.”