Chương 202: Mở Quà.
Tần Văn Tranh: "..." Đã biết nha đầu này cho tới bây giờ đều không biết cái gì gọi là chịu thiệt.
Hắn có chút tức giận: "Ta là phu tử của đệ đệ ngươi.”
“Đây là hai chuyện khác nhau, lúc ngài nhận Vân Thư làm học trò, chẳng lẽ không phải là nhìn trúng thiên phú học tập của hắn sao?” Cố Vân Đông nói: "Giao tình là giao tình, giao dịch là giao dịch."
Khóe miệng Tần Văn Tranh giật giật, xoa xoa thái dương, trong lòng mắng Cố Vân Đông đến máu chó đầy đầu, trên mặt lại chậm rãi bình tĩnh lại: "Được, ngươi nói xem."
Cố Vân Đông hài lòng, cô chỉ chỉ Biển Nguyên Trí bên kia đang bị Cố Vân Thư nắm tay cùng mọi người nói chuyện phiếm, nói: "Nhận biểu đệ của ta.”
Tần Văn Tranh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ có chút khiếp đảm tự ti kia, suy nghĩ một chút: "Cũng không phải là không thể, chỉ là nếu hắn ngu xuẩn, học hành không theo kịp, vậy thì không thể trách ta, hắn chắc là không biết chữ như Vân Thư chứ.”
Ngược lại, Vân Thư là bởi vì có Cố Đại Giang.
Tuy rằng Cố đại cô khi còn bé cũng học qua mấy chữ, nhưng hoàn cảnh lúc ấy, bà ấy thật sự chỉ có thể học một chút. Hơn nữa chậm rãi cũng quên gần hết, đợi đến khi Biển Nguyên Trí sinh ra, đoán chừng Cố đại cô nhiều nhất chỉ có thể dạy hắn không quá mười chữ.
Hắn quả thật không có cơ sở như Vân Thư, nhưng Cố Vân Đông vẫn cảm thấy nên đưa hắn đi học.
Hiện giờ nếu điều kiện cho phép, đọc sách biết chữ ở chỗ cô là thứ cơ bản nhất.
"Tần phu tử dạy là được rồi, ta cũng không phải muốn hắn học để đi thi cử nhân tiến sĩ trở về, đọc sách có thể làm cho người ta sáng suốt, so với cái gì cũng không hiểu thì tốt hơn rất nhiều."
Trong ánh mắt Tần Văn Tranh nhìn cô khó có được một chút tán thưởng, trên đời này tuy có người có suy nghĩ như cô, nhưng quá ít.
Chỉ cần nói những củ cải nhỏ trước mặt, đứa nào đọc sách mà không phải chạy theo khoa cử?
Đến chỗ Cố Vân Đông, lại thật sự là vì đọc sách mà đi học.
"Được, nếu đã nói xong, vậy ngươi cũng có thể nói cho ta biết về vấn đề vẽ tranh đi?"
Cát thị thật sự nghe không nổi nữa, kéo hắn một phen: "Vân Đông người ta vừa mới trở lại huyện Phượng Khai, ngay cả nhà còn chưa về, chàng đã lôi kéo nàng ấy hỏi liên hồi như vậy. Tốt xấu gì cũng phải cho người ta về nhà gặp người nhà, nghỉ ngơi xong rồi lại nói chuyện khác."
Tần Văn Tranh lúc này mới kịp phản ứng, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, dù sao ta cũng không ngại chờ thêm hai ngày nữa. Tỷ thí bên này cũng đã kết thúc, ngươi dẫn Vân Thư về nhà trước đi. "
“Vậy chúng ta đi trước." Cố Vân Đông cũng muốn về nhà, nàng gọi Vân Thư một tiếng.
Hắn lập tức nói tạm biệt với tiểu đồng bọn của mình, sau đó nắm tay Biển Nguyên Trí đi tới.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng buông tay Nguyên Trí ra, lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi.
Nhưng Biển Nguyên Trí lại rất vui vẻ, cái loại cảm giác thấp thỏm bất an khi đi tới địa phương xa lạ gặp bằng hữu đã lâu không gặp, hình như đã bị phủi sạch.
Trầm Tư Điềm và A Miêu vẫn còn ở sương phòng cũ, sau khi Cố Vân Đông trở về vừa vặn nhìn thấy Liễu Duy đang hỏi thăm mấy người chuyện dọc đường đi, thuận tiện dò hỏi xem rốt cuộc hai người Cố Vân Đông chuẩn bị quà gì cho mình.
Cố Vân Đông im lặng, đệ đệ ngươi ở phòng bên cạnh, ngươi lại không đi an ủi hắn một chút, có người làm ca ca như vậy sao?
Cô không để ý tới Liễu Duy, giới thiệu Vân Thư với những người khác, lập tức dưới ánh mắt tò mò của hắn, bảo A Miêu đi vào trong xe ngựa lấy một cái hộp giao cho Liễu Duy, sau đó liền bỏ lại hắn, đoàn người cao hứng trở về thôn Vĩnh Phúc.
Liễu Duy cầm hộp quà, cũng không thèm để ý bọn họ đã đi hay chưa, ngồi trong phòng vui vẻ mở ra xem.
Nhưng mà ngay sau đó, khóe miệng Liễu Duy liền sụp xuống, ngón tay có chút run rẩy lấy đồ trong hộp ra.
"Măng khô??" Đây có phải là món quà nàng ta tặng mình không?
Liễu Duy tức giận muốn chết, phẫn hận nhét đồ trở về, cầm lấy cái hộp muốn đập xuống đất.
Suy nghĩ một chút lại không cam lòng, đem cái hộp đậy nắp lại, trực tiếp nhét cho Liễu An ở một bên: "Ngươi mang về phủ, buổi tối ăn cái này, nấu toàn bộ, cho cha ta nếm thử, để cho bọn họ cảm nhận một chút thành ý của Cố Vân Đông!”
Hừ, cha hắn còn khen nha đầu này không dứt miệng, nhìn xem, tiểu cô nương tài giỏi trong miệng hắn, lại không biết làm người như vậy.
Thế nhưng, đợi đến buổi tối người Liễu gia đều ăn được phần măng khô giòn tan kia, ăn kèm với gia vị bí chế được đưa tới cùng với măng khô, bọn họ quả thật cảm nhận được thành ý của Cố Vân Đông.
Liễu lão gia thậm chí còn nói: "Nghe nói huyện Phùng bên phủ Vĩnh Ninh bên kia rất nhiều măng mùa xuân, trước kia cũng có người đưa măng khô địa phương cho ta, nhưng ăn luôn cảm giác không tươi ngon thế này. Hơn nữa phủ Vĩnh Ninh vừa mới trải qua thiên tai, muốn tìm được măng khô phẩm chất tốt như vậy thật không dễ dàng, nha đầu Vân Đông kia rất có tâm.”
Liễu Duy: "..."
Liễu Duy không muốn nói gì nữa, ăn trước. Ngày mai đi thôn Vĩnh Phúc thăm Cố Vân Đông, thuận tiện đòi lại chút?
Cố Vân Đông nào biết người này lúc trước còn ghét bỏ đồ mình tặng, quay đầu lại nghĩ coi như không có chuyện gì tiếp tục đến cọ chút tiện nghi.
Sau khi đưa đồ cho hắn, cô trực tiếp lên xe, không ngừng vó ngựa trở về thôn Vĩnh Phúc.
Ai ngờ vừa đến cổng thôn, liền nhìn thấy vài thân ảnh quen thuộc đứng ở kia chờ đợi.
Xe ngựa dừng lại, cô vội vàng từ trên xe đi xuống, lập tức nhìn thấy một bóng người vui mừng chạy tới, ôm lấy đùi cô: "Đại tỷ, đại tỷ, tỷ đã trở lại.”
Cố Vân Đông ôm tiểu cô nương lên: "Sao muội lại đứng ở đây?”
Tiểu cô nương rúc đầu vào cổ cô, bộ dáng ỷ lại làm nũng kia, làm cho tim Cố Vân Đông mềm nhũn.
"Khả Khả nhớ đại tỷ cùng nương, ăn cơm cũng không ngon."
Cố Vân Đông bật cười, ừm, có thể làm cho tiểu cô nương ăn hàng cảm thấy ăn cơm cũng không ngon, vậy bệnh tương tư này vẫn rất nghiêm trọng.
"Vậy bây giờ chúng ta đã trở về rồi, Khả Khả sẽ ăn được nhiều hơn một chút rồi."
"Ừm, buổi tối ăn hai chén lớn." Cô bé phấn khích, hai tay so sánh, biểu thị hai cái bát lớn cỡ nào.
Kha biểu cô cũng tiến lên, đánh giá Cố Vân Đông, cảm thấy cô cao hơn một chút.
Bà ấy giải thích: "Có mấy người nói rằng họ thấy ngươi trở lại, chỉ là mới đi vào thôn đã quay đầu đi. Sau đó Liễu An cũng gọi Liễu thiếu gia đi, ta nghĩ có thể là trong huyện có chuyện gì trì hoãn, sẽ lập tức trở về.”
Cố Vân Đông vừa nghe lời này liền hiểu Liễu An không đến Cố gia báo tin, trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại cười giải thích hai câu.
Dương thị cũng tiến lên, vui vẻ ôm Cố Vân Khả qua.
Tiểu cô nương càng cao hứng, ở trong ngực Dương thị nói chuyện với Cố Vân Đông: "Đại tỷ, muội chỉ mới đợi một lát."
“Con bé còn chuẩn bị đồ cho các ngươi, hoan nghênh các ngươi về nhà." Kha biểu cô nói thêm một câu.
Tiểu cô nương nhất thời thẹn thùng, vùi đầu vào trong ngực Dương thị, giống như một con chim nhỏ.
Cố Vân Đông nhịn không được mà bật cười, cô không lên xe ngựa, dứt khoát vừa đi vừa nói.
Trên đường cũng gặp được thôn dân Vĩnh Phúc, có người rất nhiệt tình chào hỏi cô, nhưng cũng có một số người, chỉ trỏ cô, có vẻ không muốn chọc đến cô.