Chương 203: Nói Các Ngươi Bỏ Trốn.
Cố Vân Đông nhíu mày, lần thứ ba gặp phải đãi ngộ như vậy, không nhịn được nhìn về phía Kha biểu cô.
Kha biểu cô hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng để ý tới bọn họ, một đám đàn bà ăn no không có việc gì làm nên miệng lảm nhảm.”
Cố Vân Đông buồn cười, cô không ở đây, sao trong thôn này còn có chuyện loan truyền?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Kha biểu cô vốn định về nhà mới nói với cô, nếu cô đã hỏi, cũng không giấu diếm.
"Cũng không biết là ai truyền ra ngoài, nói ngươi và Thiệu Thanh viễn bỏ trốn."
Ha??
Bỏ trốn??
Cố Vân Đông trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhịn không được quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn. Lập tức nhớ tới Thiệu Thanh Viễn trước khi rời khỏi tửu lâu đã bị Tần Văn Tranh kéo đi, nói là có chuyện muốn nói với hắn.
Cũng không biết Tần Văn Tranh có thể có chuyện gì, còn làm ra vẻ thần thần thần bí bí.
Kha biểu cô cười lạnh: "Ngươi rời khỏi thôn hai tháng, Thiệu Thanh Viễn mới đi, vậy mà còn bị các nàng gom vào cùng một chỗ nói. Hơn nữa, hai người dựa vào cái gì mà bỏ trốn? Ở chỗ này có nhà có đất có người nhà, muốn ở cùng nhau tìm người cầu hôn là được, cũng không ai phản đối, cần gì phải bỏ trốn?”
Cố Vân Đông cảm thấy, Kha biểu cô nói rất có đạo lý.
"Vừa hay, đoán chừng vài ngày nữa, hắn sẽ đến nhà cầu hôn."
Kha biểu cô dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô: "Ngươi nói thật sao? Ngươi đã bị hắn thuyết phục được rồi sao? Ngươi đã đồng ý."
"Cháu đã rụt rè đấy." Một phút đồng hồ đây này.
Kha biểu cô giả cười, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tuy rằng bà biết lấy tư thế của Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông khẳng định không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng tốt xấu gì cũng phải giãy dụa một hai năm, bà thật sự quá coi trọng Vân Đông rồi, đi ra ngoài một chuyến, trở về đã đem mình hứa hẹn ra ngoài.
Kha biểu cô có chút đau lòng, bất quá nói đến chính sự vẫn nhíu nhíu mày: "Cầu hôn trong khoảng thời gian này? Lời đồn này sợ là càng diễn càng mạnh."
“Cứ để bọn họ nói đi, dù sao xưởng của cháu cũng sẽ tiếp tục tuyển người, ai ở sau lưng nghị luận, người đó đừng nghĩ chen vào."
Hầu hết mọi người ở thôn Vĩnh Phúc đều thân thiện, nhưng dù ở đâu, luôn có những người không làm gì lại lắm mồm, nhất định phải ra ngoài tìm cảm giác tồn tại.
Kha biểu cô cười: "Cũng đúng, ngươi yên tâm, ta đã ghi nhớ những người nói xấu rồi, quay đầu lại sẽ nói cho ngươi biết.”
Cố Vân Đông cùng bà ấy nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói nên lời.
Đồng Thủy Đào đứng bên cạnh nghe chuyện từ đầu đến cuối, nhịn không được có chút hưng phấn. Tiểu thư quả nhiên là tiểu thư, thích mang thù.
Nếu đã biết nguyên nhân, Cố Vân Đông cũng không để ý tới những ánh mắt khác thường kia nữa.
Một đám người chậm rãi đi về phía chân núi, Cố Vân Đông phát hiện một đường này thật sự thay đổi rất lớn.
Ít nhất tinh thần của một số thôn dân rất khác, còn có mấy hộ gia đình đã sửa chữa nhà cửa, đắp thêm, làm cho cô có ảo giác hình như mình đã đi lâu lắm rồi không trở về.
Kha biểu cô giải thích: "Mấy nhà làm việc trong xưởng của ngươi, hiện tại điều kiện đều được cải thiện, mấy tháng nay tiền công lấy về ít nhất cũng được ăn ngon mặc tốt. Còn có những người đi theo Phùng Đại Năng làm việc, bởi vì có căn nhà kia của ngươi làm bảng hiệu, mấy tháng nay công việc không ngừng, rất nhiều người tìm bọn họ. Bây giờ nhà Phùng Đại Năng cũng xây thêm mấy gian sương phòng, còn có mấy công nhân đi theo dưới tay hắn, cũng sửa sang phòng ốc.”
Kha biểu cô còn chưa nói là, trưởng thôn Trần Lương thấy cuộc sống của thôn dân được cải thiện lớn như vậy, đối với Cố Vân Đông thật sự là cảm kích lại cảm kích, mỗi ngày đều cười ha hả.
Cố Vân Đông mỉm cười, trong lòng cũng cao hứng.
Đoàn người vừa nói vừa đến cửa nhà, nhưng mà, Cố Vân Đông lại đột nhiên dừng bước, có chút ngây người nhìn phòng ốc trước mặt.
Nhìn sang bên trái, lại nhìn bên phải, Cố Vân Đông hơi há miệng, chân có chút không biết đi về phía nào.
Kha biểu cô cúi đầu cười, vừa rồi bà cố ý không nói.
Cố Vân Đông hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có hai ngôi nhà giống hệt nhau?"
"Nhà Thiệu ca ca." Tiểu cô nương Cố Vân Khả chỉ chỉ phòng bên phải, rất vui vẻ giải thích nghi hoặc thay Cố Vân Đông.
Nhà Thiệu Thanh Viễn?
Kha biểu cô rốt cuộc cũng cười đủ rồi, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Sau khi ngươi đi, Thiệu Thanh Viễn liền mua lại mảnh đất phía sau nhà hắn, sau đó nhờ Phùng Đại Năng xây nhà ngói gạch xanh, không khác gì nhà ngươi."
Cố Vân Đông: "..." Thiệu Thanh Viễn thật sự là im ỉm làm chuyện lớn.
Dọc theo đường đi hai người ở chung thời gian dài như vậy, hắn lại còn nhịn xuống không nói, ngay cả đề cập cũng chưa từng đề cập qua.
Kha biểu cô xem như biết tâm tư Thiệu Thanh Viễn, dù sao căn nhà này cũng là do Cố Vân Đông thiết kế, vậy cô ấy nhất định rất thích, hắn xây một căn nhà giống như vậy là được rồi, cũng miễn cho có chỗ nào không hợp tâm ý của cô ấy.
Nhưng căn nhà này của hắn xác thực gây sự chú ý, người Lý gia kia cũng không chỉ một lần đến xung quanh lắc lư.
Người nhà này cũng rất thú vị, lúc Thiệu Thanh ở nhà, ngay cả tới gần cũng không dám.
Chờ hắn vừa đi, ngược lại vẻ mặt hâm mộ muốn vào ở, nghe nói còn đi tìm Trần Lương.
Kết quả không nghĩ tới Liễu Duy lại đến đây, hắn trực tiếp kéo hành lý vào ở. Chính vì có một căn nhà mới như vậy để ở, hắn mới có thể ở thôn Vĩnh Phúc hơn nửa tháng nay.
Người Lý gia tuy rằng thèm thuồng căn nhà này, nhưng vẫn không dám đắc tội Liễu Duy, năm lần bảy lượt muốn tới cửa nói chuyện, đều bị gã sai vặt của Liễu Duy là Liễu An đuổi đi.
Hiện giờ Thiệu Thanh Viễn đã trở lại, bọn họ lại càng đừng nghĩ.
Cố Vân Đông nhìn căn nhà của Thiệu Thanh Viễn thêm một lúc, còn cảm thấy rất thú vị, bề ngoài thoạt nhìn giống như đúc, chỉ là không biết bên trong thế nào.
Cô vừa nghĩ vừa bước vào cổng.
Cho đến giờ phút này, đứng ở trong tiền viện quen thuộc, cô mới bỗng nhiên cảm thấy lòng yên ổn lại.
Trở về, đây là nhà của cô, là nơi cô có thể thả lỏng toàn thân.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía người Đồng gia: "Trong khoảng thời gian này, các người vất vả rồi."
Người Đồng gia đồng loạt lắc đầu: "Không vất vả, phu nhân cùng tiểu thư trở về là tốt rồi, nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, tiểu thư có muốn nghỉ ngơi trước một lát hay không?”
Lúc này cũng đã có chút muộn, Cố Vân Đông một đường phong trần mệt mỏi, quả thật muốn tắm nước ấm, thư giãn thoải mái.
"Được." Cố Vân Đông gật đầu, lập tức giới thiệu mấy người Trầm Tư Điềm.
"Thẩm cô nương trước cứ ở nhà chúng ta, mấy người A Miêu ở nhà Thiệu đại ca đi." Nếu Thiệu Thanh Viễn vẫn ở căn nhà ban đầu, Cố Vân Đông tất nhiên sẽ không để cho bọn họ qua.
Nhưng bây giờ nhà huynh ấy lớn như vậy, Thiệu Thanh Viễn ở một mình cũng cô đơn.
Biển Nguyên Trí cùng Vân Thư một gian phòng, lúc trước Vân Thư còn ở cùng Dương thị và Khả Khả, lúc này nếu Nguyên Trí đã tới, vừa lúc có một người bạn.
Hai tiểu gia hỏa trên đường đã thương lượng xong, Biển Nguyên Trí vốn còn có chút thấp thỏm, nghe nói có thể ở cùng Vân Thư, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ngược lại Cố Vân Khả nhìn Biển Nguyên Trí nhiều lần, vừa rồi cô bé không chú ý, lúc này mới phát hiện ca ca vẫn cùng một tiểu ca ca khác tay trong tay.
Tiểu cô nương vểnh cái miệng nhỏ nhắn, trước kia mỗi lần ca ca trở về đều lớn tiếng gọi muội muội, đến sờ sờ đầu cô bé.
Hôm nay lại không có, tức giận.
Nhưng nghĩ đến Cố Vân Đông về, lại vui vẻ lên.
Được rồi, hôm nay cô bé cũng không ôm ca ca đầu tiên, vậy là huề nhau, không tức giận nữa.
Tiểu cô nương xây dựng tâm lý xong, liền đi đến bên cạnh Biển Nguyên Trí hỏi: "Ngươi là ai?”