Chương 204: Đầu Óc Muội Không Tốt.
Biển Nguyên Trí đối mặt với tiểu cô nương ngoan ngoãn mềm mại, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào mới tốt, lắp bắp nói: "Ta, ta là Biển Nguyên Trí, là, là biểu ca của biểu muội.”
Thật là vòng vo, tiểu cô nương mờ mịt nháy mắt, tỏ vẻ không hiểu.
Vẫn là Cố Vân Thư giải thích một câu: "Đây là biểu ca Nguyên Trí, chính là nhi tử của đại cô cô chúng ta, năm ngoái chúng ta còn gặp qua, muội không nhớ rõ sao? Ca ca vẫn còn nhớ rõ.”
Tất nhiên cô bé không nhớ, năm ngoái cô bé vẫn còn dành hầu hết thời gian nằm trên giường ngủ đây này.
Nhưng ca ca cô bé nhớ rõ ah.
Cô bé đau lòng: "Làm sao bây giờ? Muội đã quên, đầu óc của muội không tốt."
“Phốc..." Cố Vân Đông nhịn không được, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Những người khác cũng buồn cười, liền quay đầu nhìn về phía khác.
Hết lần này tới lần khác Cố Vân Thư còn nghiêm túc sờ sờ đầu cô bé: "Không sao, ta dẫn muội đi gặp đại phu, cho dù táng gia bại sản cũng sẽ chữa khỏi cho muội."
Mọi người:"…"
Kha biểu cô thật sự nhìn không nổi nữa, đuổi Cố Vân Thư đi: "Đi đi, đừng dạy hư muội muội ngươi, Khả Khả còn nhỏ như vậy, một năm không gặp không nhận ra người là bình thường."
“Vậy sao?" Cố Vân Thư quay đầu, nhìn về phía đại tỷ.
Cố Vân Đông gật đầu, nói với tiểu cô nương: "Vậy Khả Khả hiện tại làm quen biểu ca một lần nữa có được không?"
“Được." Cố Vân Khả ngoan ngoãn gật đầu, đi tới trước mặt Biển Nguyên Trí, mở to hai mắt tỉ mỉ nhìn hắn, giống như phải nhớ kỹ hắn mới chịu bỏ qua.
Cố Vân Đông cũng mặc kệ, để ba đứa nhỏ bọn chúng chơi đùa.
Cô xoa cổ và đi vào phòng riêng của mình để tắm.
Ai biết được vừa mở cửa, liền thấy trong phòng đầy hoa, các loại hoa dại.
Kha biểu cô vẫn đi theo phía sau cô, lúc này tựa vào khung cửa bên cạnh nhàn nhã mở miệng: "Những thứ này đều là Khả Khả hái được, mỗi ngày con bé đều nhắc tới ngươi, sau khi khai xuân dưới chân núi đều là hoa, con bé nói Tăng Nguyệt dẫn mình đi hái, Tăng Nguyệt không rảnh liền tìm Liễu An, sau khi hái về đặt một phần trong phòng mình, phòng ngươi cũng đặt một phần, hoa tàn cũng không chịu ném đi, tự mình lấy ra hậu viện ngoan ngoãn chôn ở trong đất.”
Cố Vân Đông nhìn trong phòng tràn ngập các loại màu sắc, lòng mềm thành một mảnh.
Chỉ là...
"Rất hút côn trùng a?"
Kha biểu cô thật sự không muốn nói chuyện với cô nữa, xoay người rời đi.
Cố Vân Đông lại cười hì hì đi vào cửa, đem hoa cắm ở khung cửa, hoa cắm ở trong bình, trong ly nước, trên tủ, còn cả hoa buộc ở trên cột, quấn ở bên cạnh rèm, toàn bộ đều lấy xuống, đặt ở trên bàn.
Cô nghĩ có nên tìm nữ phu tử đến dạy cho tiểu cô nương đỏm dáng này cắm hoa như thế nào hay không?
Chỉ là bây giờ Vân Khả tuổi còn hơi nhỏ một chút, hình như còn quá sớm, sang năm lại nhìn một chút.
Cố Vân Đông tắm rửa thoải mái, sau khi đi ra liền thấy đám người Dương thị và Trầm Tư Điềm đều nhẹ nhàng mà sung sướng ngồi ở đó rồi.
Kha biểu cô đem một đĩa bánh táo đặt ở trước mặt Cố Vân Đông: "Đây là Khả Khả làm."
Cố Vân Đông khiếp sợ, kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Khả, tiểu cô nương che mặt thẹn thùng nói: "Không có, biểu cô làm.”
Kha biểu cô: "Con bé vừa nghe nói các ngươi trở về, liền muốn đi cổng thôn chờ. Ta nghĩ phải đợi đến khi nào, liền dứt khoát cùng con bé làm chút đồ ăn ngon cho các ngươi đón gió tẩy trần, bánh táo này là hai người chúng ta cùng nhau làm.”
Nói xong ý vị thâm trường mở miệng: "Khả Khả tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đặc tính trù nghệ đã rất rõ ràng, ngươi nếm thử.”
Cố Vân Đông giật mình, tiểu cô nương thích ăn, cho nên ở phương diện trù nghệ cũng có thiên phú? Hóa ra đây là những gì con bé đã chuẩn bị cho mình.
Cô nếm thử một ngụm, đối diện với ánh mắt chờ mong của Cố Vân Khả, liền cười: "Rất ngon.”
Tiểu cô nương lại thẹn thùng nhào vào trong ngực nàng, cầm một cái bánh táo cho Dương thị.
Một bàn người đều cười, Đồng Thủy Đào đi vào, trong tay còn mang theo một giỏ rau tươi.
"Vừa rồi thím Đổng đến, biết phu nhân cùng tiểu thư trở về, muốn đến xem một chút. Chỉ là nhìn sắc trời đã tối, sợ quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, cũng không tiến vào, ngược lại đem giỏ thức ăn này nhét lại.”
Cố gia tuy rằng cũng có hậu viện, chỉ là hậu viện đều dùng để tinh luyện đường trắng, cho dù trồng rau, cũng chỉ mở ra một khối nhỏ ở trong góc, Kha biểu cô trồng một chút mà thôi.
Đổng Tú Lan hiện giờ còn đang làm việc trong xưởng, cũng vừa mới trở về mà thôi, nghe được Cố Vân Đông trở về nhà, tất nhiên rất cao hứng.
Nói đến bà ấy, Cố Vân Đông không khỏi nghĩ tới Tăng Hổ, hỏi Đồng Thủy Đào: "Chân Tăng thúc thế nào rồi?”
"Tốt hơn nhiều, đã có thể chống nạng xuống đất đi lại. Đại phu nói, không lâu nữa có thể khỏi hẳn, cho dù ngày thường vẫn phải chú ý, không nên va chạm mạnh, cũng không thể bị lạnh."
“Vậy là tốt rồi." Chân Tăng thúc tốt hơn, cuộc sống sau này của Tăng gia cũng sẽ chậm rãi tốt lên.
Kha biểu cô lại nói với cô một số chuyện xảy ra trong thôn sau khi cô rời đi.
"Phùng Đại Năng sau khi xây xong nhà cho Thiệu Thanh Viễn, liền bắt đầu xây xưởng, hiện tại đã chuẩn bị xong, ngày mai đi xem một chút, chỗ nào không tốt, lại cân nhắc có lẽ còn có thể sửa đổi."
"Đệ muội nhà thôn trưởng kia, họ Phương, ta nghe nói trước kia các ngươi còn thuê nhà các nàng một đoạn thời gian? Hai tháng trước, con gái nhà bọn họ xuất giá, gả đến trấn, hình như mẹ nàng cũng đi theo. Nào có đạo lý nữ nhi xuất giá mang theo nương? Thật sự là xằng bậy."
“Khụ..." Đồng Thủy Đào nhắc nhở bà ấy: "Biểu cô, mẹ nàng ta ở trong trấn thuê nhà khác, không đến Ngô gia."
"Vậy không kỳ cục sao." Kha biểu cô hừ lạnh, bà đã hỏi thăm, hai mẹ con này còn làm khổ một nhà Vân Đông, có một căn nhà rách nát không dậy nổi, còn ghét bỏ người ta, ở vài ngày liền đuổi người ra khỏi cửa.
Đồng Thủy Đào không nói lời nào.
Kha biểu cô tiếp tục: "Ta nghe nói căn nhà kia của bọn họ hiện tại cho một người khác thuê, một người đàn ông trong trấn, làm cái gì ở trong thôn ta cũng không biết, việc này cũng không tiện hỏi thăm."
“Ngoài ra, trong thôn bây giờ không ít người trồng mía. Nghe nói năm ngoái khi các ngươi thu hoạch mía, thu mua mía của người thôn phụ cận, những người đó kiếm được tiền, người trong thôn cũng có chút thèm thuồng. Nhờ Trần Lương đến hỏi Thiệu Thanh Viễn, có phải bọn họ trồng mía ngọt sau này đều sẽ thu mua hay không.”
“Thiệu Thanh Viễn nói chỉ cần mía tốt, đều thu mua. Nhưng mọi người cũng không dám trồng nhiều, chỉ là nhà nào cũng có.”
“Đúng rồi, mấy ngày trước không ít người đến hỏi thăm, hỏi xưởng này khi nào lại tuyển người. Không chỉ có người trong thôn đến hỏi, mấy thôn kế bên đều có người tới hỏi.”
Kha biểu cô lải nhải một chút, chỉ là Cố Vân Đông rốt cuộc cũng vừa mới trở về, những chuyện khác lại nói sau cũng được.
Mắt thấy thời gian không sớm, liền để cho người Đồng gia bày cơm trước.
Bên này thức ăn vừa bưng lên bàn, Thiệu Thanh Viễn bên kia cũng trở về.
Hắn đã trở về nhà, thay một bộ quần áo tới, tóc còn có chút ướt sũng.
Cố Vân Đông rất tò mò, cơm nước xong cũng có chút không thể chờ mà hỏi hắn: "Tần phu tử tìm huynh có chuyện gì?”