Chương 205: Hình Như Đã Trêu Chọc Thiệu Thanh Viễn.
Kỳ thật Thiệu Thanh Viễn cũng thấy kỳ quái, đợi đến khi chỉ có hai người, mới nói: "Tần phu tử hỏi ta một ít tình huống trong thâm sơn."
Tình hình trong núi sâu? Tần Văn Tranh hỏi chuyện này làm cái gì? Hắn lại không vào núi, cho dù vào núi, chỉ với bộ dáng văn nhược thư sinh kia của hắn, cũng đủ giày vò đấy.
"Chỉ có như vậy?"
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Hắn nói hắn thích ăn thịt thú rừng, có cơ hội muốn tự mình đi săn thú.”
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, Tần Văn Tranh quá không thực tế, lại còn muốn khiêu chiến với loại chuyện khó khăn này.
Nhưng, hắn khiêu chiến có khó khăn, còn mình thì sao?
"Chúng ta lúc nào cũng vào thâm sơn xem một chút đi." Cố Vân Đông muốn đi tìm xem có bạch mộc tử hay không, trong thâm sơn có rất nhiều thứ tốt, nói không chừng có thể tìm được?
Thiệu Thanh Viễn lại nhíu mày: "Muội cũng đi?"
“Đương nhiên rồi."
"Không được, quá nguy hiểm."
"Không phải là có huynh sao?" Hắn ngay cả Liễu Duy cũng có thể mang ra ngoài bình an, mình so với Liễu Duy còn đáng tin cậy hơn một chút chứ?
Thiệu Thanh Viễn: "......" Hơi cúi đầu, một lúc lâu sau khóe miệng giương lên một cái, thấp giọng: " Ừm.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại, chẳng lẽ vừa rồi cô không cẩn thận trêu chọc hắn rồi?
Về phương diện tình cảm, rốt cuộc cô còn rất ngây ngô, lúc này ngược lại có chút ngượng ngùng.
Cô ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, sao huynh lại xây một căn nhà giống như nhà ta?"
“Muội không thích một ngôi nhà như vậy? Dù sao sau này cũng là nhà của muội."
Cố Vân Đông cảm giác mình cũng bị trêu chọc, hết lần này tới lần khác trong lòng lại rất ấm áp, khóe miệng cô nhếch lên, nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Kỳ thật huynh dựa theo phòng mình muốn xây là được rồi, không cần phải nhường ta.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói: "Ta không có suy nghĩ gì, sau này suy nghĩ của muội chính là của ta."
“Nói thật dễ nghe."
"Thật sự." Biểu tình Thiệu Thanh Viễn lại phá lệ thành khẩn.
Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn, lúc ấy đã nhìn thấy đôi mắt hờ hững của hắn, giống như không quan tâm gì đến thế giới này nữa.
Sau đó gặp lại nhau ở thôn Vĩnh Phúc, dường như hắn cũng không thèm để ý đến bất cứ điều gì.
Rõ ràng trên người có bạc, nhưng phòng ốc vẫn là nhà cũ, quần áo cũng chỉ có hai bộ, đồ ăn càng khô khan không chịu được, hắn hoàn toàn không phải là đang sống qua ngày.
Hôm nay, thật sự không giống với lúc trước.
Hắn thay đổi không ít, cô không biết có phải vì mình nên hắn mới trở nên có độ ấm hay không.
Nhưng đối với sự thay đổi như vậy, Cố Vân Đông rất cao hứng.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, cười nói với hắn: "Ta tin huynh.”
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn nhếch lên, tay hơi giật giật, vẫn nhịn không được tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Cố Vân Đông cảm giác trên người giống như bị điện giật một chút, run lên, ho nhẹ một tiếng.
Rốt cuộc cũng không rút ra, chỉ thấp giọng hỏi hắn: "Ngày mai huynh sẽ làm gì?"
“Ta muốn đi huyện thành xem một chút, tiêu sư của Tiêu cục Trịnh gia thân thủ cũng không tệ, ta muốn mượn người tới đây, dạy mấy người A Miêu luyện thân thủ."
Nói xong lại do dự, nói: "Qua mấy ngày nữa, ta lại đến cầu hôn.”
Hắn hỏi qua thím Đổng mới biết được cầu hôn phải chuẩn bị không ít đồ đạc. Càng coi trọng nhà gái, càng không thể qua loa.
Hắn đã cân nhắc ở trong lòng nên chuẩn bị cái gì mới có vẻ trịnh trọng, ngày mai ngoại trừ tìm tiêu sư ra, quan trọng hơn là mua đồ đến cầu hôn.
Bởi vậy, ngày hôm sau trời vừa sáng, Thiệu Thanh Viễn đã cưỡi ngựa rời khỏi thôn Vĩnh Phúc.
Cố Vân Đông cũng dậy sớm, chờ thu thập, ăn điểm tâm xong, tính đi đến xưởng xem một chút.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa dừng đó.
Cố Vân Đông dừng một chút, vén rèm xe ngựa lên, lộ ra khuôn mặt kích động của Tần Văn Tranh.
Không phải đã nói là vài ngày nữa sẽ quay lại sao? Lúc này mới qua một đêm, làm phu tử sao có thể nói chuyện lật lọng như vậy chứ?
Ánh mắt lên án của Cố Vân Đông rơi vào trên người hắn, Tần Văn Tranh sau khi xuống xe lập tức nói: "Ta tới đón học sinh mới đến học đường, thuận tiện đến hỏi ngươi mấy câu hỏi.”
Cố Vân Đông cười ha hả, tìm cớ cũng không tìm một cái có thành ý một chút.
"Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?"
Tần Văn Tranh không thích Cố Vân Đông, thật sự, một chút đối nhân xử thế cũng không hiểu, nhìn thấu rồi xem như không biết không được sao?
Cũng may Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí rất nhanh đã chạy ra, bọn chúng vẫn rất tôn sư trọng đạo, rất kính sợ Tần Văn Tranh, điến nơi liền cung kính mời người vào.
Tối hôm qua Biển Nguyên Trí đã nghe biểu tỷ nói cho hắn đi học ở học đường, hắn kích động đến nửa đêm cũng không ngủ nổi.
Hắn ở Cố gia gần nửa năm, đã cảm nhận được rất rõ ràng cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu.
Mặc dù biểu tỷ nói sau này hắn chính là người nhà của bọn họ, nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn có một sợi dây ngăn cách, hắn biết mình không thể tùy hứng, không thể đương nhiên hưởng thụ tất cả chỗ tốt.
Hắn cũng nghĩ kỹ, về sau ở nhà mình có thể làm thêm chút việc, dù sao hắn cũng đã thuần thục rồi.
Nhưng không nghĩ tới, vừa đến huyện Phượng Khai, thậm chí còn chưa vào nhà, biểu tỷ đã tìm phu tử cho mình.
Hắn còn từ trong miệng A Thư biết được, phu tử này nhận học sinh nghiêm khắc bao nhiêu, cho dù có tiền cũng không chắc có thể vào được. Tần phu tử nhiều năm trước còn là trạng nguyên, trước kia hắn ở quê nhà cho dù nhìn thấy tú tài cũng đã rất già nua.
Biểu tỷ chẳng những cho hắn đọc sách biết chữ, còn hao tổn tâm tư tìm phu tử tốt như vậy.
Phòng ở cũng tốt, chăn đắp ấm áp.
Tối hôm qua hắn đợi A Thư ngủ, kỳ thật đã vụng trộm khóc, hắn cảm thấy những khổ sở lúc trước phải chịu đựng bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Giờ phút này nhìn thấy Tần phu tử, Biển Nguyên Trí còn có chút khẩn trương.
Cũng may Tần Văn Tranh đối đãi với học sinh của mình rất kiên nhẫn, thái độ ôn hòa hỏi mấy vấn đề, biết đại khái tình huống, liền nói hắn ngày mai cùng Cố Vân Thư đi học đường.
Biết hắn có chút tự ti bất an, còn khen một câu.
Quả nhiên, Biển Nguyên Trí lập tức lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng lại ngây ngô, lúc này mới bị Cố Vân Thư kéo đi.
Tần Văn Tranh vừa thấy bóng dáng bọn họ đi xa, lập tức đi tìm Cố Vân Đông.
"Nào, ngươi nói cho ta biết phương pháp vẽ kiểu mới kia rốt cuộc nên hạ bút thế nào, vậy lệnh truy nã phủ thành thật sự là ngươi vẽ? Ngươi đã dạy Vân Thư bao lâu rồi? Tại sao ta luôn luôn cảm thấy không đúng khi vẽ?”
Kỳ thật lúc hắn và Vân Thư Nguyên Trí nói chuyện, Cố Vân Đông đã muốn lặng lẽ rời đi, cô vừa mới trở về thôn, có rất nhiều việc phải làm.
Nhưng Tần Văn Tranh như hổ rình mồi, thỉnh thoảng nhìn cô, chỉ cần cô lộ ra một chút ý tứ muốn đi, hắn sẽ lập tức đứng lên đuổi theo.
Cố Vân Đông chỉ có thể chờ, nhìn hắn nhẹ nhàng cùng Nguyên Trí nói xong.
Đối với vấn đề của Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông cũng không có ý định tỉ mỉ nói với hắn.
Cô dứt khoát trực tiếp lấy bút than và giấy ra, vẽ trước mặt hắn.
Đầu tiên vẽ đơn giản, giống như trước mặt chính là bốn phía của cái hộp, sau đó vẽ nhân vật.
Tần Văn Tranh được ca ngợi là thiếu niên thiên tài, tuổi còn trẻ đã là trạng nguyên, cùng hắn nói không bằng trực tiếp làm cho hắn xem, Cố Vân Đông cảm thấy như vậy hắn ngược lại càng có thể lĩnh hội được.