Chương 209: Thái Độ Gì.
Cố Vân Đông giật mình, có chút ngơ ngác: "Vâng, Tư Điềm là bằng hữu của cháu, nàng ấy vừa tới thôn Vĩnh Phúc, chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu một mình ở bên ngoài cũng không an toàn. Hơn nữa trên người nàng ấy cũng không có bạc, muốn lợp nhà cũng không dễ dàng."
"Không có bạc ngươi cho nàng ta mượn ah." Kha biểu cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Từ lúc nào mà ngươi lại trở thành Bồ Tát phổ độ chúng sinh vậy rồi hả? Người ta không nhà để về ngươi liền đem người ta về nhà, cũng không sợ rước họa cho mình sao."
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn, không xác định mà hỏi: "Thẩm Tư Điềm đắc tội với biểu cô rồi hả?"
"Chuyện đó thì không có."
"Vậy làm sao. . ." Muốn đuổi người ta đi vậy.
Kha biểu cô hít sâu một hơi: "Ta nói ngươi là thật khờ hay là giả ngốc? Thẩm Tư Điềm lớn lên xinh đẹp, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông đấy, ngươi đứng ở trước mặt nàng ta chính là một cọng giá đỗ, hoàn toàn không sánh bằng."
"Cháu. . ." Sao cô lại là cọng giá đỗ rồi? Gần đây không phải phát triển rất tốt sao? Hơn nữa mặt của cô lớn lên cũng không kém ah, sao đến trong mắt Kha biểu cô, cô lại giống như cô gái nhỏ toàn thân lôi thôi nửa năm trước chạy nạn đến nhà bà ấy vậy?
Đúng vậy, hình tượng lúc đó của Cố Vân Đông đã định hình trong lòng Kha biểu cô rồi. Cho dù hiện tại cách ăn mặc của cô đã rất tốt, bà vẫn cảm thấy cô là người nhìn không là nam hay nữ lúc trước.
"Ngươi có thể để ý hơn một chút cho ta được không, Thiệu Thanh Viễn người ta hiện tại đã có tiền đồ, lớn lên lại cao lớn, có võ công cao cường như vậy, đến bây giờ còn chưa kết hôn là vì những cô nương trong thôn kia đều bị mù. Vị Trầm cô nương kia vừa nhìn đã biết là người khôn khéo đấy, nếu nàng ta cạy góc tường thì ngươi tính xử lý thế nào?"
Cố Vân Đông: ". . ." Nói cả buổi hóa ra biểu cô lo lắng chuyện này?
Cô lập tức có chút dở khóc dở cười: "Biểu cô, sẽ không đâu, hai người bọn họ không có khả năng đấy."
"Ngươi còn cười, nên có tâm phòng bị người, ta là vì tốt cho ngươi."
Cố Vân Đông nhanh chóng nghiêm chỉnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn bất đắc dĩ: "Cháu biết biểu cô tốt với cháu, nhưng Tư Điềm không phải người như vậy, biểu cô không biết trước kia nàng ấy đã trải qua chuyện gì. Hơn nữa, khục, nàng ấy sợ Thiệu Thanh Viễn, cái loại chỉ sợ tránh không kịp, đại khái là giống những cô nương mắt bị mù trong thôn."
Ban đầu lúc ở thôn Cố Gia, tuy là Thiệu Thanh Viễn liên hệ với Thẩm Tư Điềm trước, hơn nữa hai bên hợp tác vui vẻ.
Lúc đó Thẩm Tư Điềm vẫn chưa sợ Thiệu Thanh Viễn, cô ấy tập trung tinh thần chỉ muốn báo thù, hơn nữa cô ấy đã làm thiếp Cố Cương một thời gian ngắn, tuy không nói, nhưng Cố Vân Đông biết trong lòng cô ấy có một tia tự ti đấy, cô ấy cảm giác mình ô uế.
Về sau trên đường gặp phải hai cha con Chu Đại Phú, Thẩm Tư Điềm tận mắt thấy Thiệu Thanh Viễn ném đứa bé kia lên ngựa, bộ dạng lãnh khốc vô tình, căn bản mặc kệ nó có bị rơi xuống dưới hay bị giẫm thành bánh thịt hay không, cô ấy mới nhận thức được con người thật của Thiệu Thanh Viễn.
Từ đó về sau, Thẩm Tư Điềm đều tận lực tránh nói chuyện với hắn.
Cố Vân Đông cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc trước cô cầm nỏ bắn người cũng rất tàn khốc khát máu không phải sao? Vì sao không sợ cô? Kỳ thị cô tuổi còn nhỏ?
Kha biểu cô nghe cô nói đại khái, có chút nhíu mày, ngược lại miễn cưỡng tin tưởng: "Ngươi tâm lý nắm chắc là được rồi, vậy ngày mai ta sẽ sửa thái độ với nàng ta."
Cố Vân Đông kinh hãi: "Biểu cô hôm nay đối với nàng ấy thái độ gì?”
"Cũng không có gì, chỉ là lúc Tần phu tử và Liễu thiếu gia tới, ta để cho Thẩm cô nương đi ra cửa chào hỏi. Nhìn thêm mấy nam nhân ưu tú tuấn lãng, cho nàng ta mở mang tầm mắt, như vậy sẽ không nạy góc tường nhà ngươi rồi."
Cố Vân Đông: ". . ." Biểu cô không hổ là biểu cô, suy nghĩ thật sự không giống người thường.
"Vậy nàng ta chuẩn bị kiếm tiền thế nào? Vào xưởng của ngươi làm việc?"
Cố Vân Đông lắc đầu: "Vậy thì không cần, Tư Điềm thêu rất tốt, nàng ấy tính thêu chút khan, bình phong gì đó mang đi bán. Biểu cô yên tâm, nàng ấy không phải là người tham chiếm lời, ở chỗ này còn nói muốn đưa tiền thuê nhà.”
Kha biểu cô nghe vậy nhíu mày một chút: "Nghe ngươi nói như vậy, cô nương kia cũng không tệ lắm."
“Đúng vậy a, biểu cô hiểu rõ hơn về nàng ấy sẽ phát hiện nàng ấy là một người rất dịu dàng." Cố Vân Đông nói xong, vội vàng thêm một câu: "Đương nhiên, biểu cô cũng là một người rất ôn nhu.”
“Ta ôn nhu hay không không biết, ta chỉ biết ngươi thêu không tốt, vẫn nên tìm Thẩm cô nương học thêm một chút, miễn cho ngay cả áo cưới của mình cũng không thêu được. Ngươi đã lớn như vậy, ngay cả một cái khăn tay cũng không thêu được, đến lúc đó áo cưới làm xiêu xiêu vẹo vẹo không đẹp, đó mới là mất hết mặt mũi.”
Cố Vân Đông cảm giác linh hồn mình bị đả kích, Kha biểu cô nói chuyện một chút cũng không lưu tình như vậy, cho chút mặt mũi nói những ưu điểm khác của cô không được sao?
"Áo cưới, không phải là có thể mua sao?"
Kha biểu cô trừng mắt: "Chuyện lớn cả đời của ngươi, áo cưới quan trọng như vậy ngươi còn định đi mua? Ta nói cho ngươi biết, ngươi vừa mua, cả thôn Vĩnh Phúc thậm chí cả huyện Phượng Khai đều sẽ biết Cố đại cô nương ngươi ngay cả thêu hoa cũng không làm nổi.”
Cố Vân Đông yếu đuối không mở miệng nói chuyện, không phải nói áo cưới của những gia đình giàu có kia không cần tự mình thêu? Trong nhà đều có tú nương làm, rồi để cho tân nương thêu thêm mấy đường cho có lệ là được, sao đến chỗ cô lại phải tự mình thêu toàn bộ?
Kha biểu cô liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, lúc này cười lạnh lên tiếng: "Vấn đề là ngươi ngay cả mấy mũi thêu cho có lệ cũng không làm được.”
Cố Vân Đông: "Xem thường cháu đi, cháu đi tìm Thẩm Tư Điềm, cháu không tin mình ngay cả mấy đường thêu hoa cũng không làm được.”
Cô quay đầu bỏ đi, Kha biểu cô đứng tại chỗ, nhướng mày, cười một tiếng.
Xem như dụ được ngươi học, bất quá thành thật mà nói, thêu một chút cũng không biết, thật mất mặt.
Cố Vân Đông thật sự thành thành thật thật đi theo Thẩm Tư Điềm học được... Phác thảo.
Đây vừa vặn là sở trường của cô, Cố Vân Đông cảm thấy rất đơn giản.
Nhưng đợi đến khi chia sợi, kéo tất cả các sợi thêu thành các nút thắt, cô bắt đầu hoài nghi chính mình.
Kha biểu cô đối với cô rất tuyệt vọng, Thẩm Tư Điềm dạy cô cũng rất tuyệt vọng.
Ai có thể nghĩ đến Cố Vân Đông thoạt nhìn rất có năng lực giống như không gì không làm được, thêu chút hoa cỏ lại giống như sắp lên pháp trường vậy?
Cố Vân Đông cảm thấy: "Điều này chứng tỏ ông trời đang chỉ đường dẫn lối cho ta, nói ta cố gắng kiếm tiền, sau đó có thể thuê tú nương làm quần áo.”
Vì thế cô an tâm thoải mái chạy đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi xem vườn cây ăn quả năm mươi mẫu của mình.
Nhưng ngày hôm sau, cô còn chưa ra khỏi cửa, Đổng thị đã tới.
Trong tay bà ấy còn cầm một cái túi, đây là cho Biển Nguyên Trí, biết hắn cũng sắp đi học, Đổng Tú Lan liền suốt đêm làm ra, dù sao bà đã quen.
Biển Nguyên Trí cầm cặp sách vui mừng không thôi, nói cảm ơn với Đổng thị, đem bút mực giấy Cố Vân Đông đã chuẩn bị sẵn trước đó cẩn thận đặt vào.
Lập tức mang theo tâm tình thấp thỏm lên xe ngựa, đi theo Cố Vân Thư đến học đường.
Đổng thị sau khi đưa cặp sách cũng không đi ngay, mà đợi đến khi hai đứa nhỏ rời đi, mới bắt đầu nói đến chính sự.