Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210. Cầu Hôn.

Chương 210. Cầu Hôn. Chương 210. Cầu Hôn.

Chương 210: Cầu Hôn.

"Vân Đông." Đổng thị cười nhìn cô: "Thím hôm nay tới đây, kỳ thật là vì chuyện thay Thanh Viễn cầu hôn”

“Theo lý mà nói, chuyện cầu hôn vốn là do trưởng bối hai bên ngồi xuống nói chuyện. Nhưng tình huống của Thanh Viễn ngươi cũng biết, thím coi như đã nhìn hắn lớn lên, nên hôm nay cũng chiếm tiện nghi, làm trưởng bối của hắn một hồi. Về phần tình huống nhà ngươi, thím cũng biết, trong nhà đều là ngươi làm chủ, nhưng ngươi tuổi còn nhỏ, chuyện gả cưới cũng không hiểu. Trong khoảng thời gian này thím cùng Kha biểu cô cũng coi như quen biết, cho nên nghĩ, nếu không để Kha biểu cô đến giúp đỡ một hồi?”

Cố Vân Đông gật đầu, cô đối với những chuyện này một chút cũng không biết, có một trưởng bối hiểu biết ở đây, đương nhiên càng tốt.

Đổng thị liền đi tìm Kha biểu cô nói chuyện, quá trình cầu hôn này cũng không đơn giản, trước tiên phải mời người làm mai.

Nạp Thái, hỏi tên, nạp chinh…ở nông thôn kỳ thật có một số quá trình không cần nghiêm khắc như vậy, nhưng Thiệu Thanh Viễn coi trọng Cố Vân Đông, tất nhiên phải dựa theo trình tự mà làm.

Đổng thị đối với mấy thôn xung quanh này coi như quen thuộc, biết nhà nào làm mai tốt, tính tình tốt.

Về phần nạp chinh cần lễ hỏi, cái này do Thiệu Thanh Viễn tự mình chuẩn bị.

Trước mắt chỉ là đính hôn mà thôi, còn thành thân phải chờ sau khi Cố Vân Đông cập kê, hơn nữa hai bên cũng tính tìm được Cố Đại Giang rồi nói sau.

Rốt cuộc cũng cưới nữ nhi người ta, nhạc phụ sao có thể không có mặt đây?

Đổng thị cùng Kha biểu cô thương lượng, cũng đem Dương thị kéo tới.

Dương thị tuy rằng không hiểu lắm, nhưng các nàng vẫn sẽ hỏi ý kiến của Dương thị, hơn nữa kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.

Cố Vân Đông cũng ở bên cạnh nghe, nghe đến đầu óc choáng váng, thì ra còn có nhiều quy củ như vậy?

Đợi đến khi Đổng thị đi rồi, cô mới thở ra một hơi thật dài, mang theo Đồng Thủy Đào chạy đi nhìn năm mươi mẫu đất của mình cho thanh tỉnh đầu óc.

Triệu Trụ biết cô tới, vội vàng mang theo Cẩu Thặng đến vườn cây, làm cho Cố Vân Đông ngoài ý muốn chính là, Đại Tiền hình như cũng đi theo làm việc trong vườn cây ăn quả.

Năm mươi mẫu đất dù sao cũng không nhỏ, lúc bận rộn là thật sự bận rộn, Cố Vân Đông cũng không có khả năng để cho hai cha con Triệu Trụ làm việc ngày đêm. Lúc trước đã nói rồi, cô ra bạc còn về phần tìm người nào hỗ trợ, để bọn họ tự mình tìm.

Thời điểm trồng trọt trên diện tích lớn, Triệu Trụ quả thật mời không ít người, hiện giờ công việc ít hơn, cũng chỉ có hắn cùng Cẩu Thặng và Đại Tiền làm việc.

Năm mươi mẫu vườn cây ăn quả Triệu Trụ đều dùng hàng rào vây quanh, bên trong còn nuôi hai con chó, bộ dạng rất hung ác.

Nhưng nhìn thấy mấy người Triệu Trụ, chúng vẫn ngoan ngoãn, thở hổn hển chạy tới.

Triệu Trụ để chúng nó làm quen Cố Vân Đông, lúc này mới mang người đi vào bên trong.

Vườn cây ăn quả bây giờ được chia thành từng mảnh, trồng sơn trà, dâu tằm, anh đào, dâu tây, đào. Phần lớn đều là từ nơi khác dời tới đã phát triển một chút, bởi vậy lúc này thoạt nhìn rất tươi tốt, nhìn cũng rất khả quan.

Nhưng vẫn hơi nhỏ một chút, hôm nay trong tay cô có bạc, có phải nên mua một điền trang hay không?

Cố Vân Đông vừa nghĩ vừa đi xung quanh, nhịn không được nói: "Không nghĩ tới Triệu thúc lại có thể tìm được nhiều cây ăn quả như vậy, lúc ấy cháu còn nghĩ trồng được một nửa đã rất tốt. Vườn cây ăn quả cũng được xử lý rất tốt, Triệu thúc vất vả rồi.”

Khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Trụ hơi mềm xuống, cười chỉ chỉ Đại Tiền phía sau: "Đại Tiền tìm được không ít.”

Cố Vân Đông kinh ngạc, nhìn về phía người đi theo phía sau bọn họ vẫn không lên tiếng.

Đại Tiền còn có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Trùng hợp?

Đại Tiền gật đầu: "Lúc trước khi ra ngoài tìm việc, đi không ít nơi, cho nên biết một chút.”

“Ngươi tìm công việc gì?” Trong một thời gian ngắn đã kiếm đủ năm lượng.

Đại Tiền càng thêm ngượng ngùng: "Việc gì cũng làm, ta đi rất nhiều thôn, có vài người nhà gả cưới cần người nâng đồ, lên núi cần giúp đỡ, đánh nhau cần chống đỡ, dù sao chỗ nào có khe hở thì chui vào đó.”

Kỳ thật những việc này đều không kiếm được bao nhiêu bạc, có một lần có một con cháu nhà giàu đắc tội với người khác, thân hình của hắn và thiếu gia kia không sai biệt lắm, nên đã hỗ trợ giả mạo người nọ, để cho người ta đánh đến nửa sống nửa chết. Cuối cùng thiếu gia kia nhìn hắn hình như bị hộc máu, trực tiếp ném năm lượng bạc cho hắn.

Kỳ thật máu kia không phải là máu của Đại Tiền, chỉ là máu gà mà thôi, cố ý phun ra trước mặt thiếu gia kia.

Lúc ấy còn tưởng rằng có thể được mười lượng bạc, không nghĩ tới người nọ cũng keo kiệt, chỉ cho năm lượng.

Nhưng tốt xấu gì cũng đủ rồi, hắn cầm bạc nhanh chóng trở về.

Nhưng hắn thật sự đi không ít nơi, hắn không chỉ đến thôn phụ cận huyện thành của mình, thậm chí còn đi qua huyện kế bên.

Bởi vậy nơi nào có cây ăn quả, Đại Tiền rất rõ ràng.

Cố Vân Đông không nghĩ tới hắn còn có thu hoạch như vậy: "Vậy ngươi có thể đi thu trái cây không? Lần này không thu cây ăn quả, thu trái cây, cần loại có chất lượng tốt, có thể làm được không?"

Đại Tiền giống như ý thức được cái gì đó, bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi kích động, lập tức gật đầu: "Có thể."

“Ta cần không ít hoa quả, nhưng cũng cần ngươi đem giá cả đàm phán xuống." Hiện tại hoa quả không rẻ, Cố Vân Đông lại muốn số lượng lớn, có thể rẻ được chút nào hay chút ấy.

Đại Tiền lúc này ngược lại thận trọng hơn một chút, không đáp ứng ngay.

Hắn mím môi, cuối cùng vẫn kiên định nói: "Ta có thể.”

“Được, hôm nào ta sẽ bảo hai người đi cùng ngươi, ngươi trước tiên suy nghĩ thật kỹ sẽ thu loại quả nào, đi thôn nào, còn phải cân nhắc thời gian lộ trình qua lại, nghĩ kỹ rồi đến thôn Vĩnh Phúc tìm ta, chúng ta lại nói vấn đề tiền công."

Đại Tiền gật đầu thật mạnh một cái: "Được, ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Cố Vân Đông lại nhìn vườn cây ăn quả, hỏi Triệu Trụ một chút chuyện trồng trọt, rồi rời đi.

Chỉ là cô bên này vừa mới xoay người, Đại Tiền đã sải bước đuổi theo.

Đến cửa vườn cây ăn quả, hắn mới chậm rãi hít một hơi, trịnh trọng nói: "Cô chủ, cám ơn.”

Cố Vân Đông sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, hắn nói chuyện Tiền bà bà lần trước tới nhà cô.

Cô cười cười: "Làm cho tốt." Rồi mang theo Đồng Thủy Đào đi.

"Ta đã biết." Đại Tiền cao hứng không thôi, dậm chân tại chỗ, rồi sải bước chạy về phía nhà mình.

Sau đó cha con Triệu Trụ đi ra, nhìn bóng lưng hắn đi xa, ánh mắt lại có chút phức tạp.

Nhất là Cẩu Thặng, giọng nói mang theo một tia hâm mộ: "Đại Tiền cũng đã có tiền đồ.”

“Sao vậy, không hy vọng hắn có tiền đồ?”

Cẩu Thặng lắc đầu: "Không phải, chỉ là cảm giác hình như chỉ còn lại mình cái gì cũng không có. Thung Tử đi huyện thành làm tiểu nhị, lần trước nghe nói hắn làm việc rất tốt, qua hai năm có thể lên làm chưởng quỹ. Hiện giờ Đại Tiền cũng được Cố cô nương trọng dụng, về sau nói không chừng cũng là quản sự, chỉ có con còn ở chỗ này mỗi ngày gánh nước xới đất."

Triệu Trụ đưa tay vỗ đầu hắn một cái: "Thế nào, ghét bỏ? Ta hỏi ngươi, ai nói cho ngươi mỗi ngày gánh nước xới đất là không có tiền đồ? "

Cẩu Thặng có chút mờ mịt ngẩng đầu: "Cha, cha, đây là ý gì?”

Bình Luận (0)
Comment