Chương 212: Hỗ Trợ Chân Chạy.
Cố Vân Đông đi về phía trước, cười hỏi: "Tưởng...thúc, có chuyện gì không?"
Tưởng Vĩnh Khang nhìn thấy cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta vừa rồi đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy mẹ ngươi trật chân, có một cô nương đỡ nàng, chỉ là thoạt nhìn đi lại không ổn định lắm, nên nhờ ta tới nhà các ngươi nói một tiếng.”
Cố Vân Đông nghe xong vội vàng đi ra ngoài: "Cám ơn Tưởng thúc lại đây nói cho ta biết.”
Tưởng Vĩnh Khang dẫn đường ở phía trước: "Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, mặc kệ ai gặp phải cũng sẽ hỗ trợ. Chẳng qua ta là đàn ông, không tiện đỡ mẹ ngươi, cũng chỉ có thể giúp chạy việc vặt mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, đã thấy Thẩm Tư Điềm và Dương thị đang cẩn thận đi tới bên này.
Thẩm Tư Điềm đến bờ sông giặt quần áo, bây giờ nàng ở nhờ nhà họ Cố, mặc dù Cố Vân Đông đối với nàng rất chiếu cố, nhưng chuyện của mình tự mình làm, có đôi khi cũng sẽ giúp Cố gia làm chút việc.
Về phần Dương thị, trước kia bà đã quen với công việc, hiện tại tuy rằng trong nhà đã có hạ nhân, không cần bà dậy sớm bận rộn. Nhưng thói quen của bà lại không thay đổi ngay được, không làm việc bà sẽ cảm thấy không biết phải làm gì.
Cố Vân Đông cũng không câu nệ bà, bà muốn nấu cơm thì nấu cơm, muốn giặt giũ thì giặt giũ, muốn chơi ghép hình thì ghép hình, muốn ngủ muốn nghỉ ngơi đều tùy ý, chỉ cần chính bà cảm thấy vui vẻ là được.
Hôm nay bà nhìn thấy Thẩm Tư Điềm muốn đi giặt quần áo, bà cũng xách theo một cái giỏ nhỏ đi ra ngoài, bên trong cũng chỉ có hai bộ quần áo cũ bà tự mình tìm ra.
Thẩm Tư Điềm chăm sóc bà, dỗ dành bà ngồi ở một bên tảng đá nói chuyện phiếm với mình, vốn rất tốt.
Ai biết chờ quần áo giặt xong định đứng lên, nhất thời không chú ý thiếu chút nữa té ngã. Dương thị vội vàng xông lên đỡ nàng.
Nhưng mà Trầm Tư Điềm được đỡ, Dương thị ngược lại bị trẹo chân.
Bên này cách chân núi gần, các cô nương phụ nhân trong thôn đều rất ít khi giặt ở bên này, Trầm Tư Điềm không thấy ai, liền tự mình đỡ Dương thị trở về. Nhưng thân hình nàng ấy gầy yếu, khí lực cũng nhỏ, đi lại đặc biệt cố hết sức.
May mắn Tưởng Vĩnh Khang gặp được, hỗ trợ đến Cố gia gọi người.
Lúc Cố Vân Đông tới, trực tiếp ngồi xổm xuống cõng Dương thị lên.
Tưởng Vĩnh Khang ở một bên thấy cũng cực kỳ kinh ngạc: "Cố cô nương rất khỏe.”
Cố Vân Đông cười cười: "Luyện ra.”
Tuy rằng cô còn kém hơn Đồng Thủy Đào, nhưng cõng Dương thị vẫn không thành vấn đề.
Thẩm Tư Điềm đứng ở một bên khó khăn đỡ, Tưởng Vĩnh Khang thấy thế nói: "Như vậy, ta lại chạy một chuyến, đi tìm lang trung tới.”
Cố Vân Đông còn chưa kịp cự tuyệt, hắn đã đi rồi.
Cô chỉ có thể cõng Dương thị về nhà trước.
Bà mối đã đi rồi, Thiệu Thanh Viễn cũng thay một bộ quần áo tới.
Nhìn thấy Dương thị bị cõng trở về, cả nhà đều khẩn trương vây quanh.
Cũng may Tưởng Vĩnh Khang rất nhanh đã mang theo lang trung trong thôn tới, lang trung này tuy rằng không bằng đại phu trong huyện, bất quá trị tổn thương trật chân vẫn là sở trường.
Hắn vừa đến liền hỏi tình huống của Dương thị, Kha biểu cô nhìn thấy Tưởng Vĩnh Khang đứng ở một bên, ngược lại ngẩn người.
Thừa dịp Dương thị đang nói chuyện, bà kéo Cố Vân Đông sang một bên hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao hắn lại đến nhà chúng ta?”
“Là Tưởng thúc chạy tới thông báo nương cháu bị trật chân, sau đó lại đi mời lang trung."
Kha biểu cô 'Ồ' một tiếng, cùng Cố Vân Đông đi trở về.
Ai ngờ lại nghe được Tưởng Vĩnh Khang an ủi Dương thị: "Nhịn một chút, không đau.”
Dương thị lại liên tục lắc đầu, không chịu để lang trung chạm vào chân mình. Cho đến khi nhìn thấy Cố Vân Đông tới, mới giống như là tìm được tâm phúc, vươn tay ôm lấy cô, run rẩy vươn chân ra, để lang trung trị liệu.
Tưởng Vĩnh Khang: "..."
Dương thị chỉ cần có Cố Vân Đông ở bên cạnh, kỳ thật cũng không sợ đau, trong quá trình trị liệu bà ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, chỉ là ôm eo Cố Vân Đông đặc biệt dùng sức.
Chờ lang trung đi rồi, Đồng Thủy Đào cõng Dương thị về phòng nghỉ ngơi, Cố Vân Đông mới biểu thị cảm kích với Tưởng Vĩnh Khang.
Tưởng Vĩnh Khang khoát tay áo: "Chỉ giúp đỡ một chút mà thôi, không đáng để cảm ơn như vậy. Vì không sao, tôi đi đây.”
Cố Vân Đông giữ hắn uống trà, hắn cũng từ chối.
Người vừa đi, Kha biểu cô liền lôi kéo cô nói đến kết quả lần này bà mối đến nói chuyện.
Nếu hai bên đều có ý, nên cầm bát tự đi tính toán, xem có thích hợp hay không.
Chuyện sau này cũng không cần Cố Vân Đông quan tâm, chỉ là Kha biểu cô cảm thấy mình rốt cuộc cũng không phải mẹ ruột, mỗi một bước đều phải cùng cô nói rõ ràng.
Cố Vân Đông cho ngày sinh tháng đẻ, rồi đi bận rộn.
Mía đã hết, bên xưởng gần như cũng đã đến lúc nghỉ việc.
Ngày cuối cùng, Cố Vân Đông đến viện của Lưu gia.
Nhìn sân đã thu thập thỏa đáng, còn có một đám thôn dân hết sức không nỡ, Cố Vân Đông cười cười.
"Mấy tháng nay vất vả cho mọi người rồi, tháng cuối cùng ngoại trừ tiền công ra, sẽ phát thêm một trăm văn làm phần thưởng, kế tiếp mọi người cứ nghỉ ngơi thật tốt đi."
Mọi người nghe được còn có một trăm văn phần thưởng, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, trên mặt mơ hồ có chút kích động.
"Còn có một chuyện, lần trước cũng đã nói với mọi người, xưởng bên này dừng lại. Xưởng mới qua vài ngày sẽ khởi công, chỉ là lần này xưởng muốn tuyển người làm lâu dài. Mọi người trở về đã suy nghĩ chưa?"
Vương Thuyên Tử là người đầu tiên trả lời: "Tôi làm.”
Dù sao nhà hắn cũng chỉ có hai mẫu đất, trồng lương thực không nhiều lắm, một mình thê tử hắn hoàn toàn làm được. Lúc trước không làm việc ở Cố gia, thời gian một năm cũng có hơn nửa năm là ở bên ngoài tìm việc làm, chỉ là không tìm được công việc tốt không nói, tiền công còn ít, ở bên ngoài ăn ở còn phải tiêu tiền.
Vương Thuyên Tử cảm thấy, không còn công việc nào tốt hơn làm việc ở Cố gia nữa.
Gần nhà, trong nhà có việc gì hắn cũng có thể giúp được, hơn nữa tiền công cao, còn ổn định, chủ yếu nhất chính là, hắn mới ở Cố gia làm mấy tháng, trong nhà đã ăn ba bốn lần thịt, sắc mặt vợ con cũng tốt hơn không ít.
Từ Hoa Nhi cũng vội vàng giơ tay lên: "Còn có ta, ta cũng làm.”
Từ Hoa Nhi gả cho người khác, vốn ở nhà nấu cơm giặt quần áo trông hài tử, thỉnh thoảng còn phải xuống ruộng, mỗi ngày bận rộn đến chân không chạm đất lại còn bị mẹ chồng ghét bỏ, nói cả ngày lười biếng không hầu hạ nam nhân cho tốt.
Từ Hoa Nhi trong lòng không biết ủy khuất bao nhiêu, ngày đó Cố gia tuyển người, kỳ thật không chỉ có nàng tới, chị em dâu cũng ở đây. Lúc ấy nàng cũng không ôm hy vọng, không nghĩ tới đệ muội không được chọn, nàng được chọn.
Từ đó về sau địa vị của nàng ở nhà liên tục tăng lên, sắc mặt mẹ chồng tốt hơn, đệ muội cũng không còn âm dương quái khí nữa, trở về không chỉ không cần hầu hạ nam nhân, trượng phu nàng còn múc nước rửa chân cho nàng. Đãi ngộ này, trước kia chưa bao giờ có.
Từ Hoa Nhi liền hiểu được, phần công việc này của Cố gia đối với mình quan trọng thế nào. Tiền công ít nhiều không sao cả, dù sao trong nhà cũng chưa phân gia, mỗi tháng kiếm được đều phải giao cho mẹ chồng.
Nhưng loại cảm giác nói chuyện có trọng lượng ở nhà lại hoàn toàn không giống, thậm chí Cố gia có đôi khi sẽ phát chút đồ ăn dùng để thưởng cho bọn họ, nàng mang về cũng có thể lưu lại.
Bởi vậy lần này Cố gia nói muốn tuyển người làm công dài hạn, Từ Hoa Nhi không cần nghĩ cũng sẽ đồng ý.
Không chỉ có nàng, những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng, cho dù tiền công ít đãi ngộ bình thường bọn họ cũng muốn lưu lại.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, đãi ngộ của việc làm công dài hạn này cũng làm cho bọn họ hưng phấn không thôi.