Chương 213: Cố Gia Tuyển Công Nhân.
Cố Vân Đông đếm lại một lần, cuối cùng có mười hai người đáp ứng ở lại.
Công việc dài hạn và ngắn hạn không giống nhau, ký kết dài hạn sẽ hạn chế rất nhiều thứ. Nếu nửa đường đột nhiên không làm nữa, gia chủ có thể kiện ngươi.
Những người trong nhà có nhiều công việc, cũng không có biện pháp.
Lưu gia vốn bởi vì cho Cố Vân Đông mượn sân làm xưởng tạm thời, cả nhà đều ở đây làm công việc ngắn hạn. Hiện giờ phải ký kết làm việc dài hạn, Lưu gia cũng chỉ có hai vợ chồng nhỏ đáp ứng, về phần cha Lưu, một là lớn tuổi, hai là trong nhà còn có việc khác, dù sao cũng phải có người làm.
Cố Vân Đông trong lòng có tính toán, lúc này mới nói: "Nếu đã quyết định, vậy ngày mai hãy đến ký một khế ước, tiền công lúc đầu vẫn là năm trăm văn, nhưng mỗi tháng sẽ có thêm ba ngày nghỉ phép, mỗi ngày bắt đầu làm việc từ sáng sớm, buổi trưa nghỉ ngơi một canh giờ, giờ Dậu tan làm. Nếu trong nhà có việc hoặc thân thể không thoải mái cũng có thể xin nghỉ, chỉ là sẽ bị trừ một ngày tiền công.”
Cô nói qua một ít quy tắc của công việc dài hạn trước, tránh sau này có tranh cãi.
Nhưng mà điều kiện như vậy, đã làm cho tâm tình những người này kích động vui mừng không thôi.
Ngay cả thôn dân vốn không có ý định ký công việc dài hạn cũng hâm mộ nóng lòng muốn thử, nhưng trong nhà thật sự không thể rời đi, chỉ có thể tiếc nuối không thôi. Bất quá sau đó vẫn tìm Cố Vân Đông, nghĩ nếu ngày nào đó tuyển công việc ngắn hạn, còn có thể tìm bọn họ.
Cố Vân Đông đáp ứng, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều cẩn thận không ai lười biếng, cô rất hài lòng.
Chuyện đã định ra, Cố Vân Đông liền phát tiền công cho mọi người.
Mỗi tháng đến ngày này, ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, hơn nữa tháng cuối cùng này, Cố Vân Đông hứa hẹn cho thêm một trăm văn.
Chờ thanh toán xong, sau khi từ viện Lưu gia đi ra, cô mới ngước mắt nhìn thoáng qua bầu trời, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đại Tiền đã đi thôn khác thu mua hoa quả, đi theo còn có lão đại Đồng gia, cùng với Liễu Duy góp vui.
Cố Vân Đông cũng không rõ vì sao Liễu Duy đối với việc làm ăn nhà mình thì mặc kệ, đối với chuyện của bọn họ lại rất nhiệt tình, trách không được mỗi lần Liễu lão gia nhắc tới hắn đều muốn ném người.
Thiệu Thanh Viễn cũng mời tiêu sư trong tiêu cục Trịnh gia tới, một tiêu sư vốn là người chỉ đạo võ nghệ, xem như kinh nghiệm mười phần.
Sau khi tiêu sư kia tới, ngày hôm sau đã bắt đầu huấn luyện mấy người A Miêu, Đồng Thủy Đào cũng mỗi ngày dậy sớm chạy đến Thiệu gia.
Thiệu Thanh Viễn còn mua một bà tử, hỗ trợ giặt giũ nấu cơm.
Chỉ là, chính hắn vẫn mỗi ngày chạy đến Cố gia ăn, giống như nhìn Cố Vân Đông hắn có thể ăn thêm hai chén cơm.
Xưởng mới đã có thể sử dụng rồi, Cố Vân Đông lại bắt đầu tuyển người.
Tin tức này vừa ra, bất kể là thôn Vĩnh Phúc hay thôn Hạ Kháo hay là thôn Tống gia vân vân, không ít người đều nghe tin mà đến.
Xưởng cố gia không chỉ có tiền công cao, hơn nữa tết còn phát đồ, thỉnh thoảng sẽ có phần thưởng.
Những chuyện này đã sớm thông qua mười mấy công nhân ngắn hạn trước đó tuyên truyền ra ngoài, phàm là người cùng thôn Vĩnh Phúc, ai mà không biết làm việc ở Cố gia rất tốt.
Bởi vậy đã có rất nhiều người tới, buổi sáng Cố Vân Đông mở cửa liền hoảng sợ.
Lần này cô chỉ có kế hoạch tuyển hơn ba mươi người mà thôi, mọi việc đều phải chậm rãi, dù sao cô cũng không rõ sản lượng hoa quả bên này, nếu tuyển người quá nhiều, nhưng công việc lại ít, vậy chẳng phải sẽ thiệt thòi sao?
Cô nói một chút về nhân số, để cho mọi người chuẩn bị tâm lý trước, cô không tuyển nhiều lắm.
Lập tức bảo mọi người xếp hàng, người ngồi trước bàn ghi chép là lão nhị Đồng gia, Đồng An.
Người này lúc trước học chữ nhanh nhất dụng tâm nhất, hiện giờ mấy tháng trôi qua, chữ cơ bản hắn đều đã biết.
Cố Vân Đông cố ý bồi dưỡng Đồng An làm quản sự xưởng, lúc này tuyển người liền dứt khoát bảo hắn ghi chép thay.
Đồng An rất khẩn trương, hắn vẫn luôn yên lặng làm việc, không nghĩ tới sẽ được cô chủ coi trọng như thế.
Lúc này cầm bút, phải liều mạng khắc chế mới có thể không run rẩy.
Đám người phía trước ồn ào, tiểu thư đang nói chuyện, trả lời không ít câu hỏi của người khác.
Trước mặt bỗng nhiên có thêm một ly nước, Đồng An ngẩng đầu, liền thấy Trầm Tư Điềm đưa tay chỉ chỉ nói: "Đây là trà hoa nhài, ngươi thử xem. Nếu vẫn còn căng thẳng, có thể hít một hơi thật sâu, hoặc là nắm chặt hai tay, toàn thân căng lên trong chốc lát, có lẽ có tác dụng.”
Đồng An ngẩn người, theo bản năng làm theo lời nàng nói, thế nhưng thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hắn kinh ngạc vui vẻ ngẩng đầu, cảm kích nói: "Đa tạ Thẩm cô nương."
“Không cần. Đây cũng là điều trước kia một đại phu nói cho ta biết, sau này nếu là khẩn trương, cứ làm như vậy có thể tốt hơn rất nhiều.”
Thẩm Tư Điềm cười cười, liền bưng một ly nước khác đưa cho Cố Vân Đông, khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, nàng yên lặng đem ly nước giao cho A Miêu, bảo hắn đưa qua.
Thiệu Thanh Viễn mang theo A Miêu đến trấn giữ cục diện, hắn sợ có người không biết tốt xấu như Lý gia lần trước tới làm loạn.
Quả nhiên, có hắn ở đây, giống như có định hải thần châm. Ít nhất người Lý gia lại đây nhìn thoáng qua, lập tức rụt đầu trở về.
Dân làng đã nghe lời xếp hàng, Cố Vân Đông trước nhìn thoáng qua, liền nói: "Xưởng Cố gia làm đồ ăn, cho nên yêu cầu tối thiểu chính là ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, những người trên tay áo đã có thể vặn ra một đống bùn thì không cần xếp hàng.”
Trong đám người nhất thời ong ong vang lên, nhất là những người mấy ngày không tắm rửa gội đầu thay quần áo đều có thể ngửi thấy mùi, lập tức một đám hận không thể đem tay áo giấu đi.
Thời gian dần qua, có người từ trong đội ngũ đi ra, còn có mấy người dứt khoát chạy về nhà, vội vàng đi gội đầu tắm rửa thay quần áo rồi tính lại quay lại.
Chỉ là, Cố Vân Đông sẽ không chờ bọn họ.
Cô bắt đầu gọi người tiến lên hỏi tình huống một chút, lần này tuy rằng cô ưu đãi thôn dân trong thôn, nhưng nếu thôn lân cận có người tốt hơn, tất nhiên cũng là muốn.
Nói xong yêu cầu cơ bản, cô liền ngồi bên cạnh chờ, để Đồng An đến xử lý.
Đồng An sau khi giảm bớt khẩn trương, khi nhấc bút lên lần nữa, lại làm cho người ta cảm thấy khi đối mặt với hắn sẽ có một loại cảm giác thấp thỏm.
Bất cứ khi nào hắn hỏi, dân làng đều trả lời một cách trung thực.
Đồng An vừa ghi chép vừa gật đầu, người nào hắn cảm thấy có thể, sẽ để cho người đó đứng sang bên trái, chờ Cố Vân Đông sàng lọc.
Chỉ là, ngay khi hắn chọn người thứ mười lăm, Cố Vân Đông đột nhiên nói: "Người này không cần.”
Không chỉ Đồng An sửng sốt một chút, thôn dân kia cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Hắn tự nhận mình ăn mặc khéo léo, người cũng sạch sẽ, tóc sáng nay mới vừa gội, tinh thần cả người còn tốt hơn so với người được chọn trước đó nhiều.
Hơn nữa hắn còn có kinh nghiệm ra ngoài làm công việc ngắn hạn, tay chân cũng nhanh nhẹn không lười biếng, dựa vào cái gì mà không cần hắn?
Lần trước Cố gia tuyển người làm công ngắn hạn, nếu không phải hắn đã tìm được công việc ở huyện thành rồi, cũng sẽ không cứ như vậy mà bỏ lỡ. Lần này hắn vốn đã tràn đầy tin tưởng, dù sao so với Vương Thuyên Tử nhà cách vách, hắn cảm thấy mình có ưu thế hơn nhiều.
Mặc dù sợ Thiệu Thanh Viễn, người này vẫn nhịn không được hỏi: "Vì sao? Tại sao cô không nhận ta? Ta không hợp yêu cầu ở đâu?”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, trong lòng người nọ có chút sợ sệt, nhịn không được lui về phía sau một bước, nhưng vẫn cố chấp nhìn Cố Vân Đông.