Chương 214: Sách Vở Ghi Thù.
Cố Vân Đông không để Thiệu Thanh Viễn ra mặt, chỉ bình tĩnh uống một ngụm trà, cười nhìn người nọ một cái.
Một lúc lâu sau, mắt thấy người nọ đã không còn kiên nhẫn bắt đầu nóng nảy, mới mở miệng nói một câu: "Vì sao không cần ngươi?"
Cô nhướng mày: "Ngươi không ngại trở về hỏi nương tử mình một chút.”
Người nọ sửng sốt, hỏi nương tử hắn?
Nương tử hắn cũng ở đây, hắn quay đầu đi tìm thân ảnh nương tử nhà mình, quả nhiên ở phía sau đám người nhìn thấy nương tử cũng đang có chút khó hiểu.
Người nọ đi nhanh vài bước, đến trước mặt bà ta liền không khống chế được âm lượng, lớn tiếng hỏi: "Bà nói xem, rốt cuộc bà đã làm gì? Tại sao người ta không cho tôi làm việc?”
Vợ hắn mờ mịt lắc đầu, sau một khắc đột nhiên phản ứng lại.
Không, không phải chứ?
Sắc mặt của bà ta thay đổi, người đàn ông trước mặt tất nhiên thấy được, lúc này tức giận gầm lên: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? "
“Ta, ta, ta liền lần trước nói chuyện phiếm về Cố gia."
"Nói gì?"
"Chỉ, nói nàng ta mấy tháng không trở về, có phải đã bỏ trốn cùng sói con hay không..." Bà ta càng nói càng nhỏ giọng, càng nói mặt càng trắng.
Người đàn ông nghe được giống như sét đánh ngang tai, hắn biết nương tử nhà mình miệng rộng một chút, trong thôn có một chút chuyện nhỏ cũng có thể nói nửa ngày.
Trước kia hắn cũng không coi trọng, trong thôn ăn no không có việc gì làm ai mà không phải như vậy?
Nhưng hắn không nghĩ tới bà ta lại nói đến trên đầu Cố gia, hơn nữa còn có Thiệu Thanh Viễn.
Hai người không thể đắc tội nhất, bà ta cũng có thể làm bậy, quan trọng nhất là, còn bị người trong cuộc biết.
Người đàn ông tức giận muốn chết, tay cũng bắt đầu run lên, mụ già phá hoại này, không thể giúp gia đình làm việc còn chưa tính, ngay cả công việc hắn luôn tâm tâm niệm niệm cũng không còn.
Nương tử hắn thấy hắn tức giận đến tàn nhẫn, vội vàng xin lỗi Cố Vân Đông: "Cố, Cố cô nương, ta sai rồi, ngươi xem trượng phu ta, hắn đặc biệt có năng lực, ngươi tìm hắn làm công dài hạn khẳng định không chịu thiệt.”
Cố Vân Đông cười cười: "Hắn dù tốt đến đâu, ta cũng sẽ không nhận. Nếu muốn làm công dài hạn nhà ta, vậy ta chính là ông chủ của các ngươi, ngay cả thanh danh ông chủ cũng dám phá hoại, công nhân như vậy ta cũng không thuê nổi.”
Thần kinh căng thẳng của người đàn ông rốt cuộc "phanh" một tiếng cắt đứt, hắn đưa tay hung hăng đánh về phía nương tử nhà mình.
"Tôi thật sự bị mù mắt mới cưới một người phụ nữ thích gây chuyện thị phi như bà, suốt ngày không làm việc, còn ngại cái này chê cái kia, tôi đánh chết bà."
Người phụ nữ kia sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi, A Miêu nhận được ánh mắt Thiệu Thanh Viễn, tiến lên kéo bọn họ ra khỏi đội ngũ, sau đó thoải mái để bọn họ đánh.
Cố Vân Đông âm thầm hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía đám người, quả nhiên nhìn thấy mấy người phụ nữ khác sắc mặt trắng bệch, bộ dạng hoảng sợ bất an.
Cô ở dưới ánh mắt mọi người, lấy ra một quyển sổ nhỏ, lật hai trang sau đó nói: "Ngoại trừ vị vừa rồi, còn có nhà Đặng Đại Ngưu, nhà Lý Phúc, nhà Trình Hữu Địa, nhà Lý Ngũ Quý, mấy nhà này đều không cần.”
Mọi người biểu tình quái dị, ngươi còn ghi vào quyển sổ, đây là sợ mình quên sao?
Mấy người nhà bị gọi tên đều rất tức giận, cả đám quay đầu đi tìm bóng dáng nương tử nhà mình.
Chỉ có Lý Phúc có chút mờ mịt: "Nương tử ta sớm đã không còn.”
Cố Vân Đông nhìn ông ta một cái: "À. Con dâu ông lúc đó nói rất hăng hái.”
Sắc mặt Lý Phúc đột nhiên thay đổi, thân thể cũng tức giận đến phát run.
Cưới vợ phải cưới hiền, đây thật sự là danh ngôn chí lý của lão tổ tông.
Nhìn bọn họ từng người một, toàn bộ đều bị mấy bà vợ miệng rộng làm hại.
Mấy người phụ nữ kia đã bỏ chạy, mấy người đàn ông đang đuổi theo.
Chờ bọn họ vừa đi, Cố Vân Đông đóng quyển sổ nhỏ: "Nếu mọi người cảm thấy ta làm không đúng, có thể đứng lên nói."
“…” Ai dám?
Không ai góp ý, ngược lại có người rất thông minh nói: "Tôi cảm thấy cô chủ Cố nói rất đúng, nào có người làm công nào còn khắp nơi nói xấu gia chủ làm hỏng thanh danh gia chủ? Hơn nữa những lời đồn đãi truyền ra còn không có thật, chứng cớ gì cũng không có lại nói ra ngoài, đây là vì đầu óc các nàng không tỉnh táo, suy nghĩ có vấn đề.”
Ồ, người này rất biết nói chuyện.
Cố Vân Đông có ấn tượng sơ bộ với người này, nhưng cô cũng không nói gì.
Ngược lại không ít người phụ họa vài tiếng, đều nói mấy người phụ nữ kia không phải, cho dù là người đã bị loại ra cũng đứng về phía Cố Vân Đông.
Dù sao lần này bị loại, ai biết lần sau có thể được chọn hay không?
Cố Vân Đông rất hài lòng với hiệu quả như vậy, lập tức để cho Đồng An tiếp tục.
Đồng An chọn hơn bốn mươi người, những người này hắn cảm thấy không tệ lắm.
Kế tiếp để Cố Vân Đông chọn thêm hai mươi người, dù sao những người làm công việc ngắn hạn ở nhà cô lúc trước cũng phải tính vào trong, cộng lại cô tuyển hơn ba mươi người.
Cuối cùng xác định được hai mươi hai người trong thôn, mười một người thôn khác.
Trần Lương nhìn từ đầu đến cuối, lúc này cười tủm tỉm, cả người đều thỏa mãn vô cùng.
Nhìn nửa năm nay, thôn Vĩnh Phúc bọn họ bởi vì có xưởng Cố gia ở đây, có thể xem như chậm rãi đứng lên.
Cũng có không ít người sửa nhà, đi trên đường làng, thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi thịt, ngay cả bà mối cũng tới rồi. Sau này thôn Vĩnh Phúc chỉ sợ sau này sẽ đi trước những thôn khác, thôn trưởng này, trên mặt có ánh sáng, ừm, ưu tú.
Ngược lại Chu thị bên cạnh ông, kéo ống tay áo Trần Lương, nhỏ giọng hỏi: "Nhà chúng ta thật sự..."
Trần Lương quay đầu trừng mắt nhìn bà một cái: "Nhà ta sao? Lão nhị không phải cũng ở Cố gia làm việc sao? Rất tốt."
“Nhưng lão đại..."
Trần Lương nghiêm mặt: "Nếu lão đại muốn tới đây làm việc, vậy hắn hãy tự mình đến, đáp ứng yêu cầu Cố nha đầu sẽ chọn hắn. Chính hắn không đến, chẳng lẽ còn muốn Cố nha đầu tới cửa mời hắn? Mặt mũi thực sự lớn.”
Chu thị thở dài một hơi, lão đại nhà bà luôn làm việc trên trấn, cách đây không lâu một thân thích của ông chủ trên trấn đến đây, cứ như vậy lấy đi vị trí của lão đại.
Lão đại chỉ có thể mang theo thê nhi trở về, hiện giờ ở nhà làm nông, nhưng hắn đã bao nhiêu năm không xuống đất? Có thể tưởng tượng được hắn đã thất vọng như thế nào.
Biết lão nhị làm việc ở Cố gia, một tháng năm trăm văn, tuy rằng so ra kém tiền công của hắn ở trên trấn, nhưng cũng không kém bao nhiêu, dù sao hắn ở trên trấn làm thời gian dài như vậy.
Lão đại Trần gia muốn đến, nhưng không bỏ xuống được thể diện.
Chu thị lần trước gặp Cố Vân Đông, thần sắc tiều tụy còn muốn nói hai câu, nhưng không mở nổi miệng.
Bà biết không thích hợp, Chu thị không phải loại người da mặt dày này, cũng biết tính tình Cố Vân Đông. Nhưng bà làm mẹ, nhìn lão đại ở nhà ngày ngày không vừa lòng, rốt cuộc trong lòng cũng khó chịu.
Trần Lương hừ nhẹ một tiếng: "Đi thôi, lão nhị đã là làm công nhân dài hạn ở xưởng Cố gia, công việc trong nhà dù sao cũng phải có người làm, lão đại trở về là vừa vặn.”
Nói xong liền rời khỏi cửa Cố gia.
Cố Vân Đông chỉ nhìn thấy bóng lưng của ông từ xa.
Chọn người xong, lại ký khế ước, Cố Vân Đông bảo mọi người ngày hôm sau tới, trước tiên đến xưởng làm quen.
Đám người trước cửa Cố gia lúc này mới chậm rãi tản đi, thấy hơn ba mươi người được chọn, thôn dân hâm mộ không thôi, không ít người tiến lại gần.
Cố Vân Đông cũng mặc kệ, cô nhìn về phía Đồng An, trong mắt mang theo tán thưởng: "Hôm nay biểu hiện không tệ.”
Đồng An lập tức buông bút xuống, có chút ngượng ngùng, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thẩm Tư Điềm một cái, chỉ là rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, nói: "Cám ơn tiểu thư.”