Chương 218: Ấm Áp Náo Nhiệt.
Ba mươi văn tiền kia tuy rằng đối với tiểu thư hiện tại mà nói không nhiều lắm, nhưng Thẩm cô nương cho không phu nhân như vậy, hình như cũng không tốt.
Nhưng trên đường trở về, Thẩm Tư Điềm dặn dò nàng không được nói ra ngoài, cô ấy ở Cố gia lâu như vậy, Cố Vân Đông cũng chỉ thu một chút tiền ăn ở của cô ấy cho có lệ, trong lòng cô ấy rất băn khoăn, ba mươi văn không cần phải lấy ra nói.
Đồng Thủy Đào tuy rằng hiểu, nhưng nàng vẫn rất rối rắm.
Dù sao mình cũng là nha hoàn của tiểu thư, mặc kệ chuyện lớn nhỏ, nàng đều phải nói cho tiểu thư mới đúng.
Mấy ngày nay nàng luyện võ ở Thiệu gia, cô gia tương lai thường xuyên nhắc nhở bọn họ như vậy.
Nghĩ đến đây, Đồng Thủy Đào đột nhiên kiên định, lập tức chạy theo vào.
Cố Vân Đông đang cầm lược Dương thị đưa, khóe miệng mỉm cười.
Cố Vân Thư có thể phát hiện ra vấn đề, cô tất nhiên đã sớm phát hiện. Tuy rằng Tống Đức Giang không hoàn toàn trị khỏi cho Dương thị, nhưng lần trước sau khi hạ châm, tình huống của Dương thị đúng là đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Bây giờ bà ấy còn biết mua quà cho tất cả mọi người.
Hơn nữa còn là cố ý mua, cũng không biết đã suy nghĩ bao lâu.
Cố Vân Đông quý trọng đem lược cất kỹ, lúc này mới ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt cầu được khen ngợi của Dương thị: "Chính vì mua những thứ này, nương mới thêu khăn thêu sao?”
Dương thị dùng sức gật đầu: "Ta là nương.”
Cố Vân Đông cầm tay bà ấy: "Ừm, nương thật tuyệt. Nương vất vả như vậy, đêm nay con xuống bếp, làm đồ ăn ngon cho nương có được không?”
Cố Vân Khả ở một bên đang cắn cho ca ca một miếng bánh ngọt nghe vậy, lập tức quay đầu chạy tới: "Muội cũng làm, muội biết làm, biểu cô nói Khả Khả có thể làm rồi."
Cố Vân Đông sờ sờ đầu cô bé: "Được, cùng nhau làm.”
Từ sau khi có người Đồng gia, cơm đều do mẹ chồng nàng dâu Đồng gia nấu, Cố Vân Đông đã lâu không xuống bếp.
Hôm nay cao hứng, cô liền rửa tay nhào bột.
Tiểu cô nương cũng ở một bên hì hục văn vê vắt mì, lại dùng sức đè bẹp từng viên nhỏ, trên mặt dính bột mì, nhìn đặc biệt mềm mại.
Nương nói muốn ăn sủi cảo, cho nên hôm nay phải làm sủi cảo, tuy rằng cô bé còn chưa biết, nhưng cô bé vẫn có thể cho nhân vào đắp lại.
Cố Vân Đông chẳng những chuẩn bị sủi cảo, còn có mì, còn có cơm chiên trứng Thiệu Thanh Viễn đặc biệt thích, dù sao nhiều người, cùng nhau ăn cũng náo nhiệt.
Đồng Thủy Đào nói chuyện ba mươi văn kia với cô, cố Vân Đông trong lòng hiểu rõ, nhưng cô cũng không định trả lại tiền cho Thẩm Tư Điềm, nếu như làm vậy cô ấy có thể ở lại Cố gia thoải mái một chút.
Cả nhà náo nhiệt giống như ngày lễ, mấy người A Miêu còn uống rượu, lúc trở về cũng có chút say khướt.
Bởi vậy ngày hôm sau liền dậy muộn, cũng không kịp luyện võ.
Lúc ngủ dậy đối mặt với khuôn mặt không chút thay đổi của Thiệu Thanh Viễn, bốn người lạnh run.
May mắn Đồng Thủy Đào qua nói, mấy người Đại Tiền đã trở về, còn kéo hai xe hoa quả lớn.
Bốn người A Miêu vội vàng nhảy dựng lên, nói muốn sung công, đi hỗ trợ kéo hoa quả.
Thiệu Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng chính hắn cũng đi hỗ trợ.
Mấy người Đại Tiền quả thật đã đến cửa thôn, lúc này còn có không ít thôn dân vây quanh, nhìn một xe sơn trà lớn kia, cả đám lại cảm thấy miệng lưỡi chua lét, đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Có người trong nhà điều kiện tốt hơn, thậm chí còn muốn mua về.
Nhưng đều bị Đại Tiền cự tuyệt, hắn còn có chút lo lắng những người này sẽ tới đây cướp.
Cũng chính lúc này mấy người Thiệu Thanh Viễn đi tới, Đồng Thủy Đào trực tiếp chạy đến bên cạnh Đồng lão đại Đồng Bình, thấy hắn phong trần mệt mỏi: "Cha, cha đã trở lại.”
Thiệu Thanh Viễn không thấy Liễu Duy, hỏi Đại Tiền một câu.
Không nghĩ tới khóe miệng Đại Tiền giật giật, nói: "Liễu thiếu gia cũng mua hai xe lớn, đã mang về nhà trước.”
Thiệu Thanh Viễn: "..." Cho nên hắn tích cực như vậy muốn đi theo thu mua trái cây, nguyên nhân là ở đây?
Lắc đầu, hắn bảo mấy người A Miêu giúp đỡ đẩy trái cây trở về trước.
Đồng Thủy Đào khí lực lớn, đi lên kéo đầu xe, ai biết vừa mới vòng qua bên cạnh cha, liền nhìn thấy cách đó không xa vài thân ảnh lén lút lẩn trốn.
Nàng ấy híp mắt nhìn, thiếu chút nữa kêu lên.
Đồng Bình thấy nàng nửa ngày vẫn đứng yên, nhịn không được đẩy đẩy: "Thế nào? Không thể kéo nó? Vậy để cha đến, ta nói cho con biết, chiếc xe này con phải cẩn thận một chút, bằng không sẽ dễ lật, con không có kinh nghiệm, vẫn là để ta đi.”
"Không phải, cha, con chính là..." Đồng Thủy Đào muốn nói, nhưng việc này nói với cha cũng vô dụng, nàng dứt khoát buông tay ra, đem xe giao cho cha nàng.
Nhìn thấy A Miêu tới tính đẩy xe, lúc này mới thấp giọng nói: "Hôm qua không phải ta đã nói với ngươi, ở trên trấn đụng phải mấy tên côn đồ, muốn cướp đồ của phu nhân sao? Ta vừa thấy chúng một lần nữa."
A Miêu cả kinh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Ở đâu?”
“Ngay bên kia, trà trộn trong đám người, ngươi nói xem, bọn họ có phải còn muốn trả thù hay không, cho nên nghe được nhà chúng ta ở đâu, muốn nhân cơ hội gây bất lợi với phu nhân?”
"Bọn họ dám?" A Miêu cười lạnh, hắn suy nghĩ một chút, chạy đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: "Công tử, mấy tên đầu đường xó chợ kia ở bên kia, chúng ta có thể đi giáo huấn bọn họ hay không?”
Thiệu Thanh Viễn nghe xong, gật đầu một cái: "Ừm, có thể.”
A Miêu liền cười, rất tốt, hắn luyện võ nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu sống.
Hắn quay đầu gọi A Cẩu lên, để cho hai người A Tử cùng A Trư tiếp tục bận rộn, giáo huấn mấy tên côn đồ mà thôi, hắn cùng A Cẩu là đủ rồi.
Nhưng Đồng Thủy Đào cũng phải đi theo, sợ bọn họ nhận lầm người. Hơn nữa, kỳ thật một mình nàng cũng có thể giải quyết, không cần A Miêu A Cẩu đuổi theo.
A Miêu còn có chút không phục, nói như thể bọn họ rất ngu ngốc.
Trái cây bị kéo đi, dân làng cũng góp vui một đường đi theo.
Mấy tên côn đồ hỗn loạn trong đám người kia đi theo vài bước, thừa dịp không ai chú ý, đi về hướng khác.
Ba người A Miêu hừ nhẹ một tiếng, lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau.
Chờ đến một chỗ hẻo lánh không người, ba người trong nháy mắt chạy tới, trực tiếp vây quanh bọn họ.
Mấy tên côn đồ còn có chút mơ hồ, khó hiểu nhìn A Miêu đứng ở phía trước, nhíu mày quát: "Làm gì? Muốn đánh nhau.”
“Ngươi nói làm gì?” Đồng Thủy Đào từ phía sau đi tới, vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ.
Vừa nhìn thấy nàng, mấy tên côn đồ lập tức hiểu ra, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi.
Ngay sau đó, quay đầu bỏ chạy.
Bọn họ cũng coi như thông minh, biết phân tán ra.
Nhưng A Miêu còn dẫn A Cẩu đến, ba người đối với sáu người, một người hai người liền túm lấy.
"Nói đi, đến thôn chúng ta muốn làm gì? Ngươi muốn trả thù sao?” Đồng Thủy Đào hỏi.
Tên côn đồ kia lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, chúng ta chỉ đi ngang qua.”
“Ngươi là kẻ ngốc hay đang coi chúng ta là người ngu?” A Miêu hung hăng vỗ đầu hắn một cái: "Nói thật, bằng không ta sẽ ra tay.”
“Ta thật sự không tới trả thù, các ngươi lợi hại như vậy, chúng ta dám sao? Chúng ta là... thấy bên kia vận chuyển tới rất nhiều trái cây, muốn tới đây trộm một chút.”
Những người khác vội vàng gật đầu.
A Miêu cười lạnh: "Muốn trộm trái cây, ngươi phải đi theo phía sau xe kia a, sao còn một mình chạy ra?”
Đồng Thủy Đào: "Ta thấy chính là tới trả thù chúng ta, ngày hôm qua lúc chúng ta đi các ngươi còn trừng mắt nhìn chúng ta, ánh mắt hung thần ác sát kia, khẳng định có âm mưu."
“Vậy đánh đi."