Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219. Có Người Sai Sử Chúng Ta.

Chương 219. Có Người Sai Sử Chúng Ta. Chương 219. Có Người Sai Sử Chúng Ta.

Chương 219: Có Người Sai Sử Chúng Ta.

Mấy người không nói hai lời liền đánh, còn tập trung đánh vào chỗ đau trên người, mấy tên côn đồ kia lập tức gào khóc thảm thiết, ôm đầu chạy quanh.

"Dừng tay lại, chúng ta thật sự không muốn trả thù..."

Không ai nghe, xuống tay vẫn không chút do dự.

"Chúng ta là tới tìm người..."

Đồng Thủy Đào hừ lạnh: "Ta biết mà, tới tìm chúng ta, còn nói không phải tìm chúng ta gây chuyện? Khẳng định hôm qua bị ta đánh nên oán hận muốn tới trả thù đúng không, thuận tiện cướp chút bạc trở về?”

"Không phải không phải, chúng ta căn bản không muốn cướp bóc, chúng ta chỉ là thu tiền của người ta đi làm bộ chút mà thôi, chúng ta đâu..."

Không biết có phải là do tên đầu đường xó chợ kia không chịu được mà kêu lên hay không, tên cầm đầu lập tức quát: “Câm miệng, đừng nói lung tung.”

Đồng Thủy Đào cùng A Miêu A Cẩu lại đồng thời dừng động tác, ánh mắt thoáng cái nhìn về phía người vừa lỡ miệng, ánh mắt còn lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Mấy tên đầu đường xó chợ kia lập tức cảm giác được lông tơ dựng thẳng lên, có vẻ như ba người bọn họ còn khủng bố hơn trước rất nhiều.

A Miêu một tay bịt miệng tên cầm đầu kia kéo sang một bên, A Cẩu cùng Đồng Thủy Đào thì chặn tên vừa lỡ miệng kia, vẻ mặt đẫm máu hỏi: "Nhận tiền của người ta đi giả vờ cướp bóc đúng không? Nói đi, ai đã mua chuộc ngươi?”

Tên cầm đầu kia kêu lên 'Ô ô ô', bị A Miêu hung hăng đánh một quyền, trực tiếp nôn ra.

Một màn này làm tên côn đồ kia sợ tới mức nửa điểm do dự cũng không còn, run rẩy khai ra: "Chính là người đàn ông họ Tưởng kia, người đàn ông hôm qua đi cùng các ngươi, chính là hắn, thật đấy. Nếu không sao chúng ta lại đến thôn Vĩnh Phúc này? Còn không phải vì hôm qua chúng ta bị đánh, kết quả tìm đến cửa nhà hắn không thấy người, liền đến thôn Vĩnh Phúc chặn người."

Đồng Thủy Đào sợ ngây người, kinh ngạc nhìn biểu tình thành khẩn của tên kia: "Ngươi nói thật sao?"

“Thật sự, thật sự." Tên kia vội vàng gật đầu.

Đồng Thủy Đào nhíu mày, luôn cảm thấy có chút khó có thể tin.

Tưởng Vĩnh Khang nhìn bộ dạng rất nhã nhặn, luôn nói chuyện với các nàng bằng giọng điệu nhỏ nhẹ kiên nhẫn mười phần, nếu không phải biết tình huống nhà hắn, phàm là người lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đều sẽ cho rằng hắn đọc đủ thi thư, là người đọc sách hoặc là phu tử học đường.

Đồng Thủy Đào tuy rằng không thích loại người nói chuyện trôi chảy này, nhưng sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy đối phương là một người rất tốt rất thân thiện.

Nhưng hiện tại có người nói cho nàng biết, người này lại cấu kết với tên đầu đường xó chợ muốn cướp bóc các nàng?

Nàng nhìn về phía tên côn đồ kia: "Tại sao ông ta lại làm như vậy?”

“Làm sao ta biết?” Tên côn đồ kia muốn khóc: "Hắn chỉ nói chúng ta chặn đường của các ngươi, sau đó chờ hắn gọi người ra tay, chúng ta sẽ sợ tới mức vội vàng chạy, chỉ như vậy.”

A Miêu A Cẩu liếc nhau, đây là muốn anh hùng cứu mỹ nhân?

"Ba vị hảo hán, ta đã nói tất cả những gì mình biết, có thể thả chúng ta đi hay không? Chúng ta thực sự không nghĩ đến việc trả thù các ngươi, cũng trả thù không nổi." Đã từng chứng kiến võ nghệ của Đồng Thủy Đào, bọn họ có ngu ngốc đến đâu cũng không đến mức vội vàng đi tìm phiền toái, đây không phải là chán sống rồi sao?

Đồng Thủy Đào nhíu mày, một cước đạp lên mông hắn: "Cút nhanh, đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu không đánh chết coi như các ngươi xui xẻo.”

Mấy người vội vàng lăn lộn đứng lên, thuận tiện đỡ tên cầm đầu đang nôn đến sắc mặt trắng bệch cùng nhau chạy.

"Vậy tên họ Tưởng kia có ý gì?" A Cẩu hỏi.

A Miêu cũng không biết, nhìn thoáng qua nhà Tưởng Vĩnh Khang ở, nói: "Về trước, hỏi tiểu thư công tử việc này làm thế nào.”

Hai người gật đầu, bước nhanh về phía Cố gia.

Cố Vân Đông còn đang ở xưởng, sơn trà vừa chuyển tới, thứ này không dễ bảo quản, tất nhiên phải sớm làm thành sơn trà khô, mứt sơn trà đóng hộp các loại.

Công nhân được phân công công việc một ngày trước đó đã hiểu rõ, hiện giờ mỗi người một vị trí riêng, rửa trái cây, bóc vỏ bỏ hạt, phơi nắng hấp nấu, mỗi người đều bận rộn.

Bình gốm mà hai ngày trước Cố Vân Đông nói Thiệu Thanh Viễn đặt cũng đã đến vào sáng sớm hôm nay, có mấy trăm bình gốm. Bình gốm này đến lúc đó sẽ dùng gạc, bánh cỏ, lá trúc, bùn loãng đóng gói thành nhiều tầng cẩn thận rồi bịt kín lại, chính là đồ ăn đóng hộp cổ xưa.

Cô còn bảo người làm bình gốm kia khắc ký tự Cố ký ở dưới đáy bình gốm. Hai chữ "Cố Ký" này cô đặc biệt bảo Vân Thư đi hỏi Tần Văn Tranh lấy được, chữ viết mạnh mẽ có lực, có phong cách riêng, thật đúng là không dễ giả mạo.

Quay đầu lại đem đồ hộp bán đi, cái bình này còn có thể thu trở về, nói người ta rửa sạch sẽ trả trở về sẽ được nhận lại năm văn tiền gì đấy, có thể tiết kiệm hơn nha.

Cô vừa nghĩ vừa mang theo Đồng An đi xem từng người một làm, thấy ai gặp phải vấn đề, sẽ dừng lại nói hai câu.

Xưởng bên này khí thế ngất trời, ngày hôm Cố Vân Đông nay gần như đều ở chỗ này.

Không chỉ có cô, Thiệu Thanh Viễn, A Thử A Trư, Đồng gia, cùng với Thẩm Tư Điềm đều ở bên này hỗ trợ.

Mãi cho đến gần chạng vạng tối, đoàn người mới trở về.

Ai ngờ vừa mới vào nhà, Kha biểu cô liền nói: "Trước tiên đi nhà chính, Thủy Đào có việc muốn nói cho ngươi biết.”

Cố Vân Đông hơi sửng sốt, thấy thần sắc trên mặt bà có chút nghiêm túc, chắc không phải chuyện nhỏ: "Sao không đi xưởng bên kia tìm cháu?"

“Ta ngăn lại, ngày đầu tiên ngươi khởi công, rất nhiều việc, cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, đi qua đó ngược lại làm phiền ngươi, chờ ngươi trở về rồi nói sau cũng được."

Chuyện không nghiêm trọng lắm, sao biểu cô lại có biểu cảm này?

Cố Vân Đông rất kỳ quái, vào trong phòng, Đồng Thủy Đào liền lập tức đứng lên: "Tiểu thư."

Cố Vân Đông nhận nước Thiệu Thanh Viễn đưa tới, uống hai ngụm lớn mới ngồi xuống: "Ngươi nói đi, có chuyện gì?”

Đồng Thủy Đào liền căm phẫn đem chuyện trải qua kể lại rõ ràng.

Người kinh ngạc nhất chính là Thẩm Tư Điềm, nàng cảm thấy có chút khó có thể tin: "Thật sự là Tưởng thúc mua chuộc bọn họ?"

Đồng Thủy Đào gật đầu, lập tức có chút ảo não: "Ta lúc ấy quá mức khiếp sợ, liền trực tiếp thả mấy tên côn đồ kia đi. Biểu cô nói chúng ta nên đưa người về, như vậy cũng có nhân chứng.”

Nàng quá xúc động, hai người A Miêu A Cẩu cũng là kẻ ngốc, lại không nghĩ tới tầng này.

"Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy?"

Thẩm Tư Điềm nghĩ đến Tưởng Vĩnh Khang ngày hôm qua còn cười nói nhiệt tình giúp đỡ bọn họ, luôn cảm thấy khó có thể kết hợp người này với người mua chuộc mấy tên côn đồ muốn cướp bóc nàng ấy.

Cố Vân Đông nhíu mày: "Có phải thấy Cố gia có tiền hay không, cố ý diễn như vậy, muốn chúng ta cảm kích ông ta? Ông ta cần gì đó ở chúng ta?" Không phải cô tự kỷ đâu mà hiện giờ quả thật có không ít người nhìn chằm chằm vào Cố gia.

Chỉ riêng Cố Vân Đông gặp phải, cũng đã có không ít người nói bóng nói gió muốn kéo chút giao tình với Cố gia, trong đó còn có cả những nhà giàu trong huyện.

Đồng Thủy Đào cảm thấy cũng có thể: "Có phải ông ta muốn làm việc trong xưởng của chúng ta không? Nhưng sợ chúng ta không thuê mình nên dứt khoát dùng phương thức như vậy? Có lẽ như vậy ông ta còn có thể lăn lộn đến vị trí quản sự, có thể có thêm chút tiền công đúng không?”

Kha biểu cô ở một bên thật sự không nhịn được mà trợn trắng mắt, hai người này thật sự là...

"Các ngươi có thể nghĩ đơn giản hơn một chút không? Không thể là ông ta coi trọng ai đó sao?”

Bình Luận (0)
Comment