Chương 220: Tưởng Vĩnh Khang Đến.
Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào đồng thời ngẩng đầu: "Ai?”
Kha biểu cô hất đầu sang bên cạnh nĩu môi, mọi người nhìn theo tầm mắt của bà ấy, ánh mắt đồng loạt nhắm thẳng vào Thẩm Tư Điềm.
Thẩm Tư Điềm cũng ngây người, đưa tay chỉ vào mũi mình: "Ta? Làm sao có thể được?"
“Tại sao không thể? Anh hùng bình thường không phải đều cứu mỹ nhân sao? Ngươi ngẫm lại, lần trước ở ven sông có phải cũng là ông ta giúp ngươi hay không, ngươi đến trấn bán đồ thêu cũng là ông ta giúp ngươi chỉ phương hướng, còn một đường cùng các ngươi làm xong tất cả mọi chuyện.”
Kha biểu cô rất có kinh nghiệm mở miệng.
Thẩm Tư Điềm vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Nhưng, ngày hôm qua ở cùng tôi còn có thím và Thủy Đào, sao không thể coi trọng các nàng ấy chứ?"
“Thủy Đào chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, còn không tim không phổi, đối với chuyện tình cảm rất chậm chạp." Kha biểu cô còn chưa nói là, hiện giờ Thủy Đào còn là hạ nhân, cho dù coi trọng nàng, cũng không nên ở trước mặt nàng tạo cảm giác tồn tại, trực tiếp tìm Cố Vân Đông hỏi người thích hợp hơn.
Đồng Thủy Đào nghe xong còn có chút không phục, cái gì gọi là nàng còn chưa trưởng thành? Nàng còn lớn hơn tiểu thư một tuổi đây này.
Nhưng nghĩ lại, nếu bị Tưởng Vĩnh Khang nhìn trúng, vậy nàng vẫn không nên lớn lên thì tốt hơn.
Kha biểu cô tiếp tục nói: "Về phần thím ngươi, không nói những thứ khác, nàng chính là một phụ nữ đã có chồng, còn có con trai con gái. Hiện giờ đối với chuyện tình cảm lại càng thập phần mơ hồ, cho dù người ta anh hùng cứu mỹ nhân không cẩn thận chết trước mặt nàng, nàng đại khái còn không rõ người ta rốt cuộc là muốn làm cái gì."
Nói... thật hợp lý.
Nhưng Thẩm Tư Điềm vẫn cảm thấy không có khả năng: "Nhưng ông ta đã có cháu trai, còn lớn hơn tôi một thế hệ.”
Không hiểu sao, Thẩm Tư Điềm cảm giác rung mình một cái.
Kha biểu cô hừ lạnh: "Chính bởi vì ông ta lớn tuổi, cảm thấy hy vọng không lớn, cho nên mới dùng thủ đoạn như vậy.”
Bộ dạng chắc chắn của bà làm mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện là như vậy.
Nhưng Thẩm Tư Điềm đã muốn khóc, nàng đối với Tưởng Vĩnh Khang một chút ý nghĩ cũng không có.
"Ta vẫn không tin, bằng không, bằng không chúng ta đi hỏi một chút?"
"Hỏi thế nào?" Kha biểu cô hỏi.
Đồng Thủy Đào nóng lòng muốn thử: "Đánh lên a, không nói những thứ khác, chỉ nói hôm qua ông ta cấu kết với mấy tên côn đồ muốn cướp bóc chúng ta cũng đủ để chúng ta tới cửa nói lý.”
Mẹ nàng Giang thị nhịn không được răn dạy nàng: "Không được hồ nháo, sao hiện tại cả ngày con đều hô đánh kêu giết. Đánh tới cửa con cũng phải có lý do, mấy tên côn đồ kia đã bị con thả đi, người ta không nhận thì làm sao bây giờ?"
“Con..." Đồng Thủy Đào có chút buồn bực.
Giang thị lại trừng mắt nhìn nàng một cái: "Tiểu thư còn chưa nói gì đâu."
Mọi người lúc này mới phát hiện Cố Vân Đông vẫn luôn trầm mặc, vẫn là Thiệu Thanh Viễn nhịn không được hỏi cô: "Đang suy nghĩ cái gì?”
Cố Vân Đông mím môi, cô đang suy nghĩ lời Kha biểu cô nói.
Thật ra lúc trước khi nhìn thấy Tưởng Vĩnh Khang, cô đã cảm thấy kỳ quái, theo Kha biểu cô nói, lúc các cô còn chưa về thôn Vĩnh Phúc, hơn một tháng bà cũng đã gặp Tưởng Vĩnh Khang hai lần, nhưng lúc này các cô mới trở về được mấy ngày? Lại ba ngày hai bữa đụng phải ông ta, tần suất này cũng quá nhiều.
Hơn nữa Cố gia ở dưới chân núi bên này, cùng những thôn dân khác trong thôn vốn ít tiếp xúc.
Ông ta còn rất nhiệt tình, mặc dù phần nhiệt tâm này không làm cho người ta cảm thấy rất nịnh nọt không thoải mái.
Nếu ông ta nhìn trúng Thẩm Tư Điềm, nghe có vẻ hợp lý.
Đầu óc Cố Vân Đông đột nhiên có một ý niệm chợt lóe lên, chỉ là quá nhanh chưa kịp bắt được.
Vừa định nghĩ lại, đã thấy A Miêu chạy vào nói với mọi người: "Tưởng Vĩnh Khang tới đây, đang ở ngoài cửa. Tiểu thư, có muốn cho người vào không?”
Cố Vân Đông hơi ngồi thẳng người: "Để cho ông ta tiến vào.”
Tưởng Vĩnh Khang tiến vào, Giang thị thân là hạ nhân liền mang theo Đồng Thủy Đào đi ra ngoài, trong nhà chính chỉ còn lại Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn cùng Thẩm Tư Điềm, ngay cả Kha biểu cô cũng rời đi.
Lúc Tưởng Vĩnh Khang tiến vào sắc mặt xám xịt, thoạt nhìn lại có vài phần tiều tụy.
Sau khi ông ta đi vào, liền liếc Thẩm Tư Điềm một cái, sắc mặt nàng khẽ biến, mạnh mẽ túm chặt ngón tay.
"Ngồi đi." Cố Vân Đông chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh.
Tưởng Vĩnh Khang cười khổ, ngay cả Tưởng thúc cũng không kêu.
Ông ta cúi đầu, xoa xoa tay có chút lo lắng mở miệng: "Ta cũng không ngồi nữa, hôm nay tới đây, là muốn xin lỗi Thẩm cô nương."
Vẻ mặt Thẩm Tư Điềm căng thẳng, giọng cũng lạnh đi vài phần: "Ông muốn nói cái gì?”
"Ta biết rõ hôm qua đã làm sai chuyện, không nên tìm mấy tên đầu đường xó chợ đến hù dọa các ngươi. Ta chỉ là..."
Ông ta nói xong dừng lại, lại hít sâu một hơi: "Ta chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy cô nương, liền, liền để ý đến cô nương. Ta biết mình có suy nghĩ khác thường, lớn tuổi còn có con cháu, cô nương cũng chướng mắt ta. Nếu tùy tiện tới cửa cầu hôn, nói không chừng còn có thể bị đánh ra ngoài, lúc này mới đi sai đường, nghĩ ra cách tiếp cận.”
Sắc mặt Thẩm Tư Điềm càng thêm khó coi, lúc này nhìn thấy Tưởng Vĩnh Khang không hiểu sao nàng lại nghĩ tới Cố Cương.
Mặc dù Tưởng Vĩnh Khang so với Cố Cương mà nói còn trẻ hơn không ít, nhưng loại cảm giác được người lớn tuổi để ý đến này, quả thực khủng khiếp.
Tưởng Vĩnh Khang nói xong che mặt mình, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cũng không còn mặt mũi gặp lại cô nương nữa, hôm nay tới đây để xin lỗi cô nương, tùy cô nương xử trí như thế nào cũng được.”
Ông ta khom lưng thật sâu, lập tức cúi đầu đứng ở nơi đó, bộ dạng tùy ý Thẩm Tư Điềm đánh mắng.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tư Điềm.
Việc này dù sao cũng là chuyện của nàng ấy, Cố Vân Đông cũng không tiện nhúng tay nhiều.
Thẩm Tư Điềm chỉ cảm thấy rất chán ghét, sự kính trọng trước đó của nàng ấy đối với Tưởng Vĩnh Khang trong nháy mắt biến mất không còn, đứng lên, nói: "Mong ông về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tưởng Vĩnh Khang kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của Thẩm Tư Điềm, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
Hồi lâu, ông ta mới khàn giọng nói: "Được."
Ông ta lại nói một tiếng xin lỗi, sau đó xoay người, sải bước rời đi.
Thẩm Tư Điềm lại giống như không còn sức lực, ngã ngồi xuống ghế: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Kha biểu cô không biết từ đâu chui ra, cũng không biết bà nghe được bao nhiêu, đi đến bên cạnh Thẩm Tư Điềm, vỗ vỗ bả vai nàng ấy nói: "Ngươi xinh đẹp, tính tình cũng không tệ, có người coi trọng là bình thường.”
Chỉ là người này quá không biết tự lượng sức mình một chút, căn bản là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga mà.
"Ta chỉ cảm thấy không thoải mái, cả người đều không thoải mái." Thẩm Tư Điềm vô lực mở miệng.
"Vậy ngươi còn buông tha cho ông ta dễ dàng như vậy?" Cố Vân Đông hỏi.
“Bằng không thì sao, ta còn có thể đánh ông ta một trận sao?” Nàng chỉ muốn nhanh chóng phân định ranh giới với ông ta, một chút cũng không muốn dây dưa.
"Tại sao không? Đạp hai cái cũng tốt, chuyện ông ta đã làm ngày hôm qua cho chút giáo huấn cũng không quá mức.”
Dù sao nếu đổi thành cô, Cố Vân Đông sẽ ra tay.
Cô đột nhiên nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, con ngươi hơi híp lại, quay đầu nhìn hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn kỳ thật vẫn luôn nhìn cô, phàm là nơi có Cố Vân Đông, tầm mắt của hắn hơn phân nửa đều ở trên người cô.
Bởi vậy nhìn thấy cô đứng dậy đi đến hậu viện, hắn cũng thừa dịp không ai chú ý mà đi theo.