Chương 221: Hai Đứa Nhỏ Hôm Nay Không Trở Lại.
Vừa đến hậu viện, hắn liền không nhịn được mà nắm lấy tay cô. Hình như từ sau khi nắm được một lần, Thiệu Thanh Viễn sẽ luôn tìm cách nắm lấy tay cô.
Cố Vân Đông rũ mắt nhìn một chút, cũng không rút ra, chỉ cười như không cười liếc hắn một cái: "Muội đột nhiên nhớ tới một ít chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Thiệu Thanh Viễn cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô đặc biệt mềm mại, nắm lấy sẽ có cảm giác thỏa mãn, có chút yêu thích không thể buông tay.
"Huynh nói xem, có phải huynh cũng từng dùng chút thủ đoạn nhỏ hay không? Ví dụ như, ba con heo rừng biến thành hai con, rõ ràng có tiền nhưng ăn không ngon mặc cũng không tốt, cố ý đến trước mặt ta lắc lư?”
Da mặt Thiệu Thanh Viễn căng lên, động tác vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô cũng ngừng lại.
Hắn ngước mắt lên bắt gặp đôi lông mày nhướng lên của cô, nhỏ giọng nói: “Ta đúng là dùng chút thủ đoạn nhỏ” Tưởng Vĩnh Khang kia là làm chuyện bất chính.
"Không nghĩ tới huynh còn là người rất tâm cơ đấy."
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn xiết chặt: "Muội chán ghét?"
Chán ghét? Cũng không thể nói vậy, cô thậm chí còn có chút mừng thầm. Loại nam nhân trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp khiến cho mình chú ý này, vậy mà lại thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của cô.
Thiệu Thanh Viễn rất nhạy cảm cảm giác được tâm tình cô biến hóa, hơn nữa khi nhìn thấy bộ dạng cong cong khóe miệng cô, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nắm lấy tay cô xiết chặt, liền kéo người vào trong ngực mình.
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy trong nháy mắt chóp mũi đã tràn ngập hương vị thuộc về hắn, bên tai truyền đến giọng nói hơi trầm thấp của hắn: "Ta sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có khả năng làm tổn thương muội.”
Giống như Tưởng Vĩnh Khang tìm mấy tên côn đồ để thực hiện giấc mơ anh hùng cứu mỹ nhân của hắn, không đáng tin cậy, chẳng may dọa cô ấy sợ thì làm sao bây giờ?
Khóe miệng Cố Vân Đông cong lên càng lớn, đó là đương nhiên, Thiệu Thanh so với Tưởng Vĩnh Khang cũng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
"Khụ khụ." Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng ho nhẹ.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đồng thời quay đầu lại, đã thấy Kha biểu cô vẻ mặt khinh bỉ đứng ở cửa viện: "Còn chưa thành thân đâu, khắc chế một chút.”
Trong lòng Thiệu Thanh Viễn có chút ảo nảo, hắn mới chỉ ôm được một lát mà thôi.
Cố Vân Đông lại đột nhiên dùng sức ôm eo hắn một cái rồi mới buông ra, rồi dưới ánh mắt mang theo ý cười của Thiệu Thanh Viễn, nhìn về phía Kha biểu cô hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Kha biểu cô điểm cô một cái, mới hừ nhẹ nói: "Đồng lão cha đã trở lại, hắn nói hai đứa Vân Thư cùng Nguyên Trí hôm nay không trở về.”
“Làm sao vậy?”
"Hình như là có một người bạn cùng lớp mời bọn chúng đến nhà làm khách, sẽ ở một đêm." Kha biểu cô nói: "Kỳ thật nửa năm nay, Vân Thư đã đi qua nhà mấy người bạn cùng học đường, chỉ là ngươi còn chưa trở về, hắn ngược lại chưa từng mời bạn cùng học đường tới nhà mình. Ta nghe nói mấy ngày nữa là tới sinh nhật Vân Thư, có muốn mời bạn học của hắn tới làm khách không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, sinh nhật? Thôi chết, cô thiếu chút nữa quên mất.
Không chỉ là sinh nhật Cố Vân Thư, ngay cả chính mình cô cũng không nhớ rõ. Kiếp trước cô ở cô nhi viện, ngay cả ngày sinh cụ thể của mình cô cũng không biết, ngày trên chứng minh thư cũng điền đại khái.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được tổ chức sinh nhật.
Thỉnh thoảng khi xem TV nhìn thấy những cảnh tượng kia, cũng sẽ hoảng hốt nhớ tới thì ra còn có những ngày thuộc về mình như vậy, nếu tâm huyết dâng trào cô sẽ coi ngày đó là sinh nhật của mình, một mình ở trong căn hộ làm bánh ngọt nhỏ ăn.
Đời này có người nhà, ngày này hình như trở nên đặc biệt quan trọng.
Cô cẩn thận nhớ lại một chút, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, ngoại trừ Vân Thư, sinh nhật của mấy người trong nhà bọn họ đều ở nửa cuối năm.
"Cũng tốt, vậy chờ đến ngày sinh nhật Vân Thư, để cho hắn mời bạn cùng lớp đến nhà làm khách."
Cố Vân Đông thế nhưng có chút chờ mong, kỳ thật nếu tính ra, Vân Thư cũng chưa từng được tổ chức sinh nhật.
Trước kia khi ở Cố gia, Triệu thị luôn nói trong nhà nghèo, nhiều người như vậy nếu mỗi người đều sinh nhật, vậy tốn bao nhiêu tiền? Nhưng kỳ thật bà ta vẫn lén lút làm cho con cháu nhị phòng tam phòng.
Mỗi lần con cái Cố Đại Hà Cố Đại Hồ đến ngày sinh nhật, đều được ăn một quả trứng gà.
Phòng này của bọn họ không bao giờ có, nhưng Cố Đại Giang nhớ rõ, ông ấy sẽ từ huyện thành trở về, mua hai viên đường mạch nha cho ngọt miệng. Chỉ như vậy, còn luôn bị Triệu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Cho nên tổ chức sinh nhật, đối với phòng bọn họ mà nói đó là điều xa xỉ.
Bây giờ đến thôn Vĩnh Phúc, điều kiện trong nhà cho phép, Cố Vân Đông tất nhiên muốn bù đắp cho những thứ trước kia không có.
Bởi vậy ngày hôm sau, cô liền mang theo đồ hộp sơn trà mới làm đến huyện thành.
Cô đi cửa hàng trước, hiện giờ việc làm ăn trong cửa hàng đã ổn định lại, nhưng vẫn thuận lợi như trước. Những người có tiền trong huyện thành còn chưa buông tha mua thêm một chút rồi lại chạy đến phủ thành bán lại, mặc dù một ngày chỉ có thể mua năm cân.
Nhưng thời gian tới đường trắng sẽ không phải là hàng hóa chủ yếu, các loại trái cây sấy khô mứt trái cây mới đúng.
Thung Tử nhìn thấy cô tới, lập tức cười tủm tỉm nghênh đón.
Cố Vân Đông khẽ gật đầu, rất tốt, hôm nay cười lên rốt cuộc cũng không còn có vẻ hèn mọn nữa.
"Trịnh chưởng quỹ, đây là đồ hộp sơn trà, trong xưởng vừa mới làm ra, cũng không nhiều. Kế tiếp còn có các loại trái cây đóng hộp hoặc mứt trái cây sấy khô khác, lên sản phẩm mới, chúng ta phải tìm cơ hội tuyên truyền một chút, hai ngày nay ông cân xem làm thế nào để đạt hiệu quả lớn.”
Cố Vân Đông lấy ra một cái lon, mở ra đổ thịt quả bên trong ra, để Trịnh Cương cùng Thung Tử đều nếm thử.
Hai người ăn một miếng, ánh mắt không khỏi sáng lên.
"Cái này rất ngon."
"Ngon quá." Thung Tử đã khẩn cấp múc miệng thứ hai.
Cố Vân Đông vỗ tay hắn một cái, hắn cười gượng một tiếng, ngượng ngùng đem cái thìa nhỏ thả trở về.
Hắn còn nhìn thoáng qua Trịnh Cương, thấy đối phương tuy rằng ánh mắt sáng lên vẫn rất muốn ăn, nhưng lại rất cố gắng khắc chế. Nhất thời có chút chua xót, quả nhiên muốn lên làm chưởng quỹ, đường còn rất dài ah.
"Cây sơn trà vốn có công hiệu nhuận phổi giảm ho, mua sơn trà trong tiệm thuốc rất đắt còn không thể ăn. Cô chủ, bên trong sơn trà có thêm đường trắng sao?”
Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng vậy, cho nên giá cả của một bình sơn trà cũng không rẻ."
“Cô chủ yên tâm, cho dù không rẻ khẳng định cũng có rất nhiều người mua." Trịnh Cương rất tự tin, bình sơn trà này chẳng những thịt quả có thể ăn, nước đường cũng có vị, những nhà phú quý trong huyện thành nói không chừng còn phải cướp.
Cố Vân Đông liền đem chuyện sản phẩm mới này giao cho Trịnh Cương, lúc này mới mang theo một bình đi học đường Tần Văn Tranh.
Cát thị nhìn thấy cô tới đây rất cao hứng: "Tướng công đang dạy học, qua một khắc nữa sẽ nghỉ ngơi một lúc, ngươi ngồi trước, chờ hắn một hồi.”
Nàng rót trà cho Cố Vân Đông, rồi gọi Tần An Ninh tới gọi tỷ tỷ.
Tần An Ninh rất thích Cố Vân Đông, hơn nữa lần trước đi thôn Vĩnh Phúc chơi đến quên trời quên đất, liền tâm tâm niệm niệm còn muốn đi nữa.
Cố Vân Đông cười: "Muội muốn đi à? Được rồi, chỉ cần cha mẹ muội không có ý kiến, nhà chúng ta hoan nghênh muội đến bất cứ lúc nào.”
Tần An Ninh liền quay đầu nhìn Cát thị, Cát thị thở dài, nữ nhi này quả thực sinh nhầm giới tính, con bé nên là con trai.
Đang nghĩ, đã thấy Tần Văn Tranh sải bước đi tới.
"Ngươi tới vừa vặn, ta còn muốn tối nay đi thôn Vĩnh Phúc tìm ngươi."