Chương 222: Không Thể Cười Vân Thư.
Cố Vân Đông: "Có việc tìm ta?"
“Ừm, ngươi theo ta đến thư phòng một chuyến."
Cố Vân Đông hoài nghi đứng lên, đi theo Tần Văn Tranh.
Đến thư phòng, đã thấy hắn lấy ra hai phong thư, một trong số đó đã mở ra, một phong còn nguyên vẹn không tổn hao gì.
Tần Văn Tranh chỉ chỉ bức thư đã tháo ra nói: "Đây là thư hồi âm của Triệu tướng quân, từ kinh thành đến. Hắn nói lúc trước quả thật cha ngươi đã giúp hắn bắt được giặc cướp, đáng tiếc sau đó hắn bị điều trở lại kinh thành. Vốn muốn mang theo phụ thân ngươi cùng đi, chỉ là phụ thân ngươi muốn ở lại phủ Khánh An tìm các ngươi, hai người liền mỗi người một ngả.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, Cố Vân Đông vẫn có chút thất vọng.
Tần Văn Tranh: "Trước khi Triệu tướng quân đi, đã cho Cố Đại Giang mượn ba mươi lượng bạc, cho nên cuộc sống của hắn chắc cũng không có vấn đề gì. Chỉ là từ sau khi Triệu tướng quân đi rồi, đã không liên lạc với cha ngươi nữa."
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi: "Ta biết, phủ Tuyên Hòa bên kia có tin tức gì không?”
Tần Văn Tranh tiếc nuối lắc đầu: "Cũng không có."
Sau đó đẩy một phong thư khác qua: "Đây là Tống đại phu viết cho ngươi, hắn đã đến kinh thành quay lại Thái y viện.”
Cố Vân Đông vội vàng cầm thư mở ra xem.
Thư của Tống Đức Giang cũng rất đơn giản, nói ông ta đã vào Thái y viện, cũng đã tìm qua kho thuốc của hoàng cung, đáng tiếc cũng không có Bạch Mộc Tử. Nhưng nghe thái y viện nói trong kho của Tân phủ phủVạn Khánh phủ hình như có một gốc, nếu thuận tiện, cô hãy đi hỏi một chút có thể mua được hay không.
Trên mặt Cố Vân Đông trong nháy mắt nhiễm ý cười, hơi kích động.
Tần Văn Tranh uống một ngụm trà, thấy thế không khỏi nhướn mày một cái: "Sao rồi, có tin tức tốt?”
Cố Vân Đông gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Tống đại phu nói phủ Vạn Khánh có Bạch Mộc Tử.”
“Cho nên, ngươi định tự mình đi phủ Vạn Khánh một chuyến?”
"Đúng."
"Ngươi thật đúng là có thể chạy, mới trở về chưa đươc bao lâu?" Tần Văn Tranh lẩm bẩm một tiếng: "Chuẩn bị khi nào thì xuất phát?"
“Chờ mấy ngày sau qua sinh nhật Vân Thư đã." Nói đến sinh nhật, Cố Vân Đông đột nhiên nhớ tới lí do mình tới.
Cô thu hồi thư, lúc này mới hỏi Tần Văn Tranh, có thể mời bạn học của Vân Thư cùng đi thôn Vĩnh Phúc hay không?
Tần Văn Tranh không sao cả: "Chuyện này phải hỏi các học sinh khác." Hắn sai người gọi Cố Vân Thư cùng Biển Nguyên Trí tới đây.
Hai người lúc đầu còn có chút khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy Cố Vân Đông, cho đến khi nghe nói sắp tổ chức sinh nhật, cả người Cố Vân Thư thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Thắng bé lập tức không thể chờ mà chạy về học đường, vội vàng mời mọi người. Chờ mọi người đồng ý, hắn mới chạy trở lại chỗ cố Vân Đông bên này.
Các học sinh trong học đường chờ thằng nhóc vừa đi, liền có hơn mười người biểu tình trở nên không thích hợp.
Dịch Tuấn Khôn thấy thế, gọi những người này ra, đi tới một bên thấp giọng nói: "Vân Thư mời chúng ta đó là ý tốt, lần này cũng không thể giống như lần đến nhà Thành Anh, không hiểu lễ nghĩa.”
Mọi người liên tục gật đầu: "Chúng ta sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Lần trước thật sự không phải cố ý, lần đầu tiên đến nông thôn, không biết phòng ốc cũ nát thành như vậy, liền nhất thời lỡ miệng. Lần này sẽ không làm ầm ĩ, làm tổn thương lòng tự trọng của người khác nữa."
“Đúng, chúng ta có chừng mực rồi."
Mười người này đều là học sinh trong huyện thành, trong đó còn có hai người ở phủ thành. Thanh danh Tần Văn Tranh dù sao cũng không lộ ra, người có thể biết những thành tựu của hắn, phần lớn đều là người của huyện thành phủ thành.
Hết lần này tới lần khác những đứa nhỏ này lại chưa từng đi qua thôn phía dưới, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là khi đến nhà Cao Thành Anh, kết quả nhất thời không chú ý, nói những lời làm cho người ta khó xử xấu hổ.
Kỳ thật mỗi ngày Vân Thư đều ngồi xe ngựa đến học đường, trong nhà cũng có hạ nhân, vốn mọi người cũng sẽ không đem hắn cùng phòng ở cũ nát liên hệ cùng một chỗ.
Nhưng ai bảo Cố Vân Thư mỗi ngày đều nói nhà mình nghèo, mỗi ngày đều tích góp từng chút một.
Hơn nữa hắn còn bán cặp sách, nói với người khác là giúp thím nhà bên cạnh trong thôn mời chào làm ăn, từ đó mình thu mười đồng tiền chạy việc vặt.
Có cơ hội sẽ nói nhà mình chỉ có một mình đại tỷ vất vả chống đỡ một nhà, phụ thân còn chưa tìm được, hắn muốn kiếm tiền tìm cha còn muốn chữa bệnh cho mẫu thân, còn có ý định thiếu nợ phu tử tiền học phí, đáng tiếc phu tử vô tình vô nghĩa lại không đồng ý, hắn cũng thiếu chút nữa không muốn đến trường, nhưng đại tỷ nói, đập nồi bán sắt cũng phải cung cấp cho hắn đi học.
Vì không phụ tâm ý của đại tỷ, hắn chỉ có thể đến học đường cố gắng tiến lên.
Lúc trước Cao Thành Anh cũng từng nói điều kiện nhà mình không tốt, nhưng nghèo khó trong tưởng tượng của mọi người, hoàn toàn không giống với những gì thật sự nhìn thấy. Sau khi có sự khác nhau mãnh liệt như vậy, hơn nữa dưới tiền đề Vân Thư nhiều lần nhấn mạnh, những học sinh tuổi tác không lớn không có bao nhiêu kinh nghiệm này, đương nhiên cảm thấy... Vân Thư có lẽ là đứa trẻ nghèo nhất trong học đường của họ.
Thật đáng thương, đại tỷ của hắn chính là một nữ anh hùng, chẳng những cho Vân Thư đi học, hiện giờ còn đem biểu đệ đưa tới.
Về phần xe ngựa kia, nghe Vân Thư nói qua người trong thôn ngồi xe ngựa nhà hắn đều phải trả phí đi đường, đó hẳn là công cụ kiếm tiền của nhà bọn họ. Còn có đại tỷ Cố Vân Thư lần trước nhìn thấy trong tửu lâu Cẩm Tú, chắc đó là bộ quần áo tốt nhất của tỷ ấy.
Bởi vậy, chờ Cố Vân Thư cùng Biển Nguyên Trí một lần nữa trở lại lớp học, liền đối mặt với ánh mắt đồng tình thương hại của mọi người.
Vân Thư: "..." Sao hắn mới rời đi một lát, ánh mắt mọi người nhìn mình lại có gì đó không đúng như vậy? Chẳng lẽ có ý kiến gì với hắn?
Hạ Dược còn đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai nhỏ của hắn, nói: "Vân Thư, kỳ thật yêu cầu ăn ở của chúng ta không cao, ngày sinh nhật mà, có mì trường thọ là đủ rồi.”
Cố Vân Thư suy nghĩ một chút, rất đồng ý gật gật đầu: "Đúng, trước kia ngay cả trứng gà ta cũng không được ăn, lần này là lần đầu tiên ta tổ chức sinh nhật, rốt cuộc cũng có thể ăn mì trường thọ.”
Nghĩ đến đây, hắn còn nhịn không được nuốt nước miếng, cũng không biết mì trường thọ cùng mì bình thường có cái gì không giống nhau, hương vị hẳn là sẽ tốt hơn.
Mọi người lập tức cảm thấy đứa nhỏ này quá thảm, ngay cả Cao Thành Anh cũng đi tới, đồng tình nắm lấy tay hắn: "Chúng ta có thể ăn ít một chút."
Ánh mắt Cố Vân Thư sáng lên, cầm ngược tay hắn: "Các ngươi thật tốt quá.”
Biển Nguyên Trí nghi hoặc chớp chớp mắt, sao lại cảm giác cuộc đối thoại này hình như có chút kỳ quái, có chỗ nào đó không thích hợp?
Người cũng cảm thấy quỷ dị, còn có tiểu bằng hữu Liễu Dật.
Tuy rằng hắn chưa từng đến thôn Vĩnh Phúc, nhưng đại ca hắn đã từng đến đấy, hơn nữa ở lại bên kia hơn nửa tháng.
Nếu điều kiện chỗ ở thực sự tồi tệ như vậy, sao ca ca còn không muốn trở lại? Mỗi ngày đều khoe khoang ở Cố gia thật tốt?
Nhưng nghĩ lại một chút, đại ca hắn tính cách cổ quái, nói không chừng lại thích phòng dột thì sao?
Vì thế Liễu Dật cũng không nghĩ nhiều.
Ngược lại Dịch Tuấn Khôn, là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, nhìn thấy suy nghĩ của mọi người không biết lệch đi đâu, nhịn không được thở dài một hơi.
Hắn chỉ là nhắc nhở mọi người nói chuyện chú ý một chút, không nên làm ầm ĩ, làm ra chuyện thất lễ mà thôi, không nói nhà Vân Thư nghèo đến ngay cả mì cũng không ăn được a. Những tên nhóc đầu củ cải này đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Tất cả đều tỉnh táo được không?
Nếu thật sự nghèo như vậy, làm sao có thể có hạ nhân! !