Chương 223: Không Muốn Sống Nữa Sao.
Cố Vân Đông nào biết Vân Thư ở trong học đường lại nhí nhố như vậy, cô còn nghĩ lần đầu tiên các tiểu bằng hữu của đệ đệ đến, vậy tất nhiên phải chiêu đãi thật tốt, hiện tại có thể chuẩn bị.
Bởi vậy chuyện ở bên này nói xong, cô liền về chuẩn bị.
Trước khi đi, còn để lại hai lon.
"Đây là hũ hoa quả mới mà cửa hàng chúng ta sắp lên lệ, ngài nếm thử xem có thể bán được hay không."
Tần Văn Tranh có chút ghét bỏ cầm lon trở về phòng, nói với Cát thị: "Đưa cái gì mà đóng trong bình vậy, còn không bằng đưa hai cân đường trắng tới.”
Cát thị lại không để ý tới hắn, tò mò nghiên cứu một chút, liền mở lon ra, đem thịt quả bên trong đổ vào trong chén.
Tần Văn Tranh vừa chuẩn bị đi lại đột nhiên quay trở lại, nhìn thấy Cát thị ăn một ngụm nhỏ ánh mắt kia đã sáng lên, lập tức ngẩn ra.
Hắn yên lặng cầm lấy cái thìa bên cạnh cũng múc một ngụm, hả? Lại rất ngon, hương vị ngọt ngào thanh mát, đường nước cũng rất nhiều.
Tần Văn Tranh không nhịn được lại ăn một miếng, lại ăn một miếng, còn ăn thêm một miếng.
Bởi vậy đợi đến khi Cát thị chậm rãi nuốt xuống dư vị một lát, muốn tiếp tục ăn, chỉ thấy tướng công mình đã cầm chén, đem chút nước đường cuối cùng cũng uống sạch sẽ.
Cát thị: "..." Đây sợ là không muốn sống nữa sao.
Tần Văn Tranh ăn no uống đủ ngẩng đầu, mới ý thức được mình đã làm cái gì.
Hắn ho nhẹ một tiếng, tận lực duy trì hình tượng phu tử học đường của mình, chỉ chỉ một cái lon khác nói: "Cái kia, để lại cho nàng cùng An Ninh ăn. An Ninh tuổi còn nhỏ, cho con bé ăn ít đồ ngọt một chút.”
Nói xong, người đã rời đi.
Hắn quay đầu lại đi cửa hàng Cố Vân Đông hỏi một chút, xem có thể mua mấy lon trở về hay không, thứ này cũng không tệ lắm.
Lúc này Cố Vân Đông đã xách lon đi đến Liễu gia, đồ là do Liễu lão gia nhận lấy, Liễu Duy không có ở đây, hạ nhân Liễu gia nói hắn đi nhà đại tỷ hắn, còn chưa trở về.
Cố Vân Đông liền trực tiếp trở về thôn Vĩnh Phúc.
Đại Tiền vẫn cùng Đồng Bình đi thu trái cây, Cố Vân Đông cảm thấy nhân thủ vẫn còn quá ít, nên để cho cha Ngưu Đản đi theo.
Công việc của xưởng bắt đầu chậm rãi đi vào quỹ đạo, Cố Vân Đông bên này là bao một bữa cơm trưa, tìm ba bà tử làm việc nhanh nhẹn trong thôn nấu ăn ở cái bếp nhỏ phía sau xưởng.
Cơm trưa có thịt có thức ăn, ngược lại so với nhà mình ăn còn tốt hơn, điều này làm cho không ít người hưng phấn hai mắt tỏa sáng.
Thậm chí có người buổi trưa không ăn, dự định mang về buổi tối lén lút thêm đồ ăn.
Cố Vân Đông đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, có mấy hộ gia đình trong nhà thật sự rất nghèo, hài tử đói đến xanh xao vàng vọt đấy, một ngày cũng không ăn được một bữa cơm no, làm người lớn làm sao có thể tự mình an tâm ăn một chén đồ ăn lớn tràn đầy như vậy?
Đôi khi nhìn miếng thịt nghĩ đến người nhà, cũng muốn khóc.
Mang về thêm thức ăn cũng không có gì đáng trách, hiện đại còn có rất nhiều người ở căng tin mang thức ăn về.
Nhưng cô cũng có quy định, mọi người đều có định lượng, chỉ ăn một lần. Mang về có thể, nhưng người làm công nếu bởi vậy mà đói bụng chậm trễ công việc, vậy mời trở về, xưởng không thể nhận ngươi được.
Dù sao xưởng chỉ thuê một mình ngươi, cũng không tính toán nuôi cả nhà ngươi.
Quy định này vừa ra, ngược lại đã xua tan tâm tư của không ít người, ít nhất buổi trưa sẽ không có người nhịn đói không ăn, nhiều nhất là trừ lại một phần buổi tối mang về nhà, để cho hài tử nếm thử.
Xưởng bên này có Đồng An quản lý, Cố Vân Đông ngược lại thoải mái không ít.
Ngày hôm sau Trịnh Cương tới, cũng mang đến kế hoạch ra mắt sản phẩm mới trong cửa hàng.
Không chỉ là hắn, ngay cả Liễu lão gia cũng cùng tới.
Liễu lão gia hôm qua đã ăn thử, ông ấy liền biết, thứ mà nha đầu Cố gia này mang đến khẳng định không tầm thường.
Lần này ông tới đây, cũng là muốn cùng Cố Vân Đông nói chuyện hợp tác.
Vừa vặn, trong kế hoạch của Trịnh Cương cũng có ý này.
"Cô chủ, ta nghĩ giá cả trái cây đóng hộp này cũng không rẻ, nên hướng về những gia đình giàu có. Hiện giờ người đến cửa hàng chúng ta mua đường đều là hạ nhân trong nhà những người đó, những người này cho dù biết Cố Ký có đồ mới mẻ, cũng không nhất định sẽ nói cho chủ nhân biết.”
Đường trắng dù sao so ra cũng kém hơn quần áo trang sức các loại, cần người tự mình đi qua thử mới biết có được hay không.
Mỗi ngày mua năm cân đường, thiếu gia nhà giàu nhà nào ăn no rửng mỡ mỗi ngày chạy về phía này?
Hơn nữa những hạ nhân mua sắm này, ngày thường cũng không tới được trước mặt chủ tử, cho dù biết Cố Ký có đồ tươi ngon mới lạ gọi là hoa quả đóng hộp, cũng không có biện pháp truyền đạt cho chủ tử.
Trịnh Cương ngược lại có suy nghĩ gửi thiếp mời gì đó cho các nhà, nhưng như vậy đồ của nhà bọn họ giống như đang vội vàng cầu người ta mua. Điều này không phù hợp với phương châm của cô chủ?
Vì thế Trịnh Cương liền nghĩ đến tửu lâu Liễu gia, vừa lúc Liễu gia cùng cô chủ có quan hệ tốt, nói không chừng chính là chuyện hai bên cùng có lợi.
Không nghĩ tới, nửa đường đến thôn Vĩnh Phúc, lại gặp Liễu lão gia, ý nghĩ của đối phương cùng mình không mưu mà hợp.
Cố Vân Đông nghe xong lời hắn, gật gật đầu: "Được, cứ làm theo lời ngươi nói đi.”
Nói xong, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Liễu lão gia: "Liễu bá phụ, nghe nói ở phủ Tuyên Hòa ngài cũng khai trương tửu lâu Cẩm Tú?”
Liễu lão gia sửng sốt, lập tức cười ha ha: "Sao rồi, nơi này của ngươi có đủ hàng không? Muốn gửi đến quán rượu bên kia bán không?"
“Cháu muốn thử xem đặt ở phủ thành bán thì tình huống sẽ thế nào, tương lai đi phủ thành mở cửa hàng, trong lòng cháu cũng biết một chút."
Liễu lão gia trầm tư: "Cũng đúng, ta nghe tiểu tử Liễu Duy kia nói ngươi còn trồng không ít hoa quả, xưởng sau này cũng sẽ càng lúc càng lớn, huyện thành này ăn không nổi, nhà giàu bên kia phủ thành nhiều, cũng có thể bán ra giá cao. Được, vừa lúc tửu lâu bên phủ thành thiếu chút đồ mới lạ, hoa quả đóng hộp của ngươi đến đúng lúc. Nhưng giá cả này ngươi phải tính rẻ hơn cho ta."
“Đó là chuyện đương nhiên."
Cố Vân Đông định giá là một trăm hai mươi văn một lon trái cây đóng hộp, đương nhiên đây là giá cả trong huyện thành.
Một lon phải có ít nhất sáu bảy quả sơn trà, còn có đường trắng, hai thứ này cũng không rẻ, hơn nữa phí vận chuyển nhân công cùng với chi phí bình gốm, so với đường trắng, kiếm được cũng không nhiều.
Phủ thành bên kia giá cả khẳng định phải tăng lên, thứ này mặc kệ để mình ăn hay làm tặng lễ, đều có mặt mũi.
Cố Vân Đông cùng Liễu lão gia thương lượng xong vấn đề cung ứng, liền chờ phản hồi của tửu lâu Cẩm Tú bên kia.
Mới một ngày, Trịnh Cương lại tới, thực khách đi tửu lâu ăn cơm đều chưa thỏa mãn, sau đó theo hướng dẫn của Liễu lão gia chạy về phía Cố Ký, một người lấy mấy lon không thèm do dự.
Chỉ có nửa ngày, sơn trà kéo đến trong cửa hàng một ngày trước đều bị cướp sạch.
Ngay cả Tần Văn Tranh cũng vụng trộm tới mua ba lon lớn, nói là nương tử và con gái trong nhà thích.
Nhưng Trịnh Cương là người có ánh mắt, sao không biết Tần phu tử này cũng rất thích?
Cố Vân Đông cũng cao hứng, những ngày kế tiếp, liền để cho bốn người A Miêu mỗi ngày sau khi luyện võ buổi sáng xong, liền đem hàng trong xưởng kéo đến cửa hàng cùng tửu lâu.
Vấn đề ở cửa hàng đã được giải quyết, rất nhanh, đã đến sinh nhật Cố Vân Thư.