Chương 224: Bạn Cùng Học Đường Đến Thăm.
Cố gia sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, toàn bộ trong ngoài được quét sạch sẽ.
Ngay cả ba người Tăng gia Tăng Nguyệt Tăng Nhạc bên cạnh cũng chạy tới hỗ trợ, tuy rằng Vân Thư đi huyện thành học, nhưng mỗi ngày tan học trở về vẫn sẽ cùng bạn tốt chơi đùa.
Hơn nữa ba huynh muội Tăng gia không có cơ hội đọc sách biết chữ, mỗi ngày Vân Thư trở về đều dạy cho bọn họ học tập.
Hiện giờ bọn họ cũng đã biết không ít chữ, Đổng thị rất vui mừng, nghĩ lại cố gắng kiếm thêm chút tiền, nói không chừng cũng có thể đưa bọn nhỏ đi học đường.
Bà ấy cũng không nghĩ sẽ đi thi tú tài hay làm quan lớn, chỉ cảm thấy hài tử biết chút chữ luôn tốt.
Không thấy ngay cả hạ nhân Cố gia cũng đang học sao? Đồng An kia học nhanh nhất, hắn đã đi làm quản sự xưởng.
Có thể thấy được đọc sách biết chữ tương lai khẳng định có tiền đồ hơn so với một chữ cũng không biết.
Là bằng hữu của Cố Vân Thư, hắn tổ chức sinh nhật, bọn họ đương nhiên phải tới hỗ trợ.
Cố Vân Đông cũng rất cao hứng, sáng sớm đi theo cha Đồng đưa hai đứa nhỏ đến trường học, sau đó tự mình đi chợ mua đồ ăn.
Bạn cùng học đường với Vân Thư tổng cộng cũng chỉ có mười sáu người, Cố Vân Đông đang nghĩ có nên tìm thêm hai chiếc xe ngựa để chở bọn chúng hay không.
Nhưng đã bị cự tuyệt, những người bạn cùng học đường này, điều kiện trong nhà tốt ai mà không có xe ngựa, Liễu Dật trực tiếp bảo xa phu nhà mình dừng xe ngựa ở cửa học đường chờ mọi người tan học.
Hai chiếc xe ngựa, quả thật đủ rồi, một đám đều là đầu củ cải nhỏ, người lại không lớn.
Cố Vân Đông ở huyện thành càn quét một vòng, mới cảm thấy mỹ mãn mang theo đồ đạc đầy nửa xe ngựa trở về.
Cô từng hỏi Vân Thư sinh nhật muốn ăn cái gì, tên nhóc kia vui vẻ nói muốn ăn mì trường thọ, còn có trứng gà luộc.
Cố Vân Đông nghe được chỉ cảm thấy ngực chua xót, những thứ thập phần bình thường này, cũng là thứ mà trước kia đến ngày sinh nhật Cố Vân Thư chưa bao giờ được ăn qua, cho nên trong lòng hắn nhớ thương.
Cố Vân Đông không hỏi hắn những thứ khác nữa, trong lòng cô lập ra công thức nấu ăn.
Bánh ngọt cô biết làm, nhưng rất nhiều người, có thể phải làm hai chiếc bánh lớn.
Vì vậy, hai ngày trước cô đã nghe ngóng xong về nơi có sữa bò.
Về đến nhà, cô liền kéo Thiệu Thanh Viễn qua làm culi, đem chén lớn chứa lòng trắng trứng và đường trắng đưa cho hắn, cười tủm tỉm nói: "Đã đến lúc khảo nghiệm tốc độ tay của huynh, khuấy nó cho đến khi nó biến thành kem trắng mới thôi.”
Thiệu Thanh Viễn có chút bối rối, kem. Cái gì vậy?
Nhưng Cố Vân Đông bảo hắn làm cái gì, hắn làm theo là được. Cho đến khi lòng trắng trứng chậm rãi biến thành màu trắng giống như bông, Thiệu Thanh Viễn mới kinh ngạc không thôi.
Thì ra, lòng trắng trứng dùng sức khuấy động một khắc đồng hồ, sẽ biến thành bộ dạng này.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Vân Đông dần dần tỏa sáng, luôn cảm thấy thỉnh thoảng cô ấy có thể mang đến cho mình những bất ngờ vui vẻ.
Cố gia bên này bận rộn, học đường bên kia biết Cố Vân Thư muốn mời mọi người đến nhà hắn sinh nhật, Tần Văn Tranh dứt khoát cho tan học trước một canh giờ.
Mắt thấy từng học sinh lên xe ngựa, Tần Văn Tranh thế nhưng cũng có xúc động muốn đi theo.
Chỉ là nghĩ đến mình là một phu tử, nếu đi sợ sẽ làm cho những học sinh này không được tự nhiên, nên vẫn bỏ đi ý niệm này trong đầu, dù sao, hắn cũng vẫn phải bảo vệ hình tượng của mình, khi hắn đối mặt với nha đầu Cố Vân Đông kia, rất dễ dàng nóng nảy.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau đi vào thôn Vĩnh Phúc.
Tuy rằng mọi người đã nói trước không thể làm ầm ĩ, sau khi vào thôn sẽ bình tĩnh khiêm tốn.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới, cả đám vẫn vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Thôn Vĩnh Phúc nửa năm nay thay đổi không nhỏ, nhưng hầu hết các ngôi nhà vẫn còn tồi tàn.
Nhìn tình huống như thế, trong lòng mọi người đối với Cố Vân Thư càng thương cảm rồi.
Chỉ là xe ngựa đi một đoạn đường dài, còn chưa tới Cố gia, Hạ Dược liền nhịn không được hỏi: "Vân Thư, nhà của ngươi rốt cuộc ở đâu?"
“Ở chân núi kia, lại đi vào bên trong, rất nhanh sẽ đến." Cố Vân Thư nghĩ đến rất nhanh có thể ăn được mì trường thọ, liền không nhịn được mà lay động thân thể nhỏ bé.
Đại tỷ nói, tỷ ấy tự mình làm mì trường thọ cho hắn ăn, nhất định là mỹ vị nhân gian.
Dưới chân núi? Lần này ngay cả Cao Thành Anh cũng ở nông thôn cũng không nhịn được mà đồng tình với hắn. Dưới chân núi là vị trí không tốt nhất trong thôn, nhà của những gia đình nghèo nhất trong thôn bọn họ đều là ở dưới chân núi.
Cố Vân Thư căn bản không để ý biểu tình trên mặt bọn họ, nó còn đang tưởng tượng đến mỳ trường thọ của mình.
Rốt cuộc, xe ngựa cũng chậm rãi dừng lại trong một tiếng "Hồng Hộc", người trong xe hai mặt nhìn nhau, thấy Cố Vân Thư xuống xe, lúc này mới lần lượt giẫm lên ghế đi xuống.
Sau đó, liền mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn căn nhà ngói xanh trước mặt.
Cái này, cái này, cái này, làm thế nào mà một ngôi nhà như vậy có thể xuất hiện trong thôn?
Hơn nữa còn là dưới chân núi??
Đây không phải là nhà của Vân Thư chứ?
Không đúng, mọi người quyết đoán lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, vì thế thấy được một căn nhà ngói lớn bằng gạch xanh khác, và một tiểu viện nhà nông nhỏ bên cạnh.
Hô, xem ra, đây mới chính là nhà của Vân Thư. Thoạt nhìn cũng không sao, bộ dáng không phải quá rách nát.
Bọn họ nhấc chân đi về phía sân Tăng gia.
Ai ngờ lúc này bên trong căn nhà ngói gạch xanh đột nhiên có một bóng dáng nho nhỏ chạy ra, trực tiếp chạy về phía bọn họ: "Ca ca, biểu ca.”
Tiểu cô nương trực tiếp ôm lấy Cố Vân Thư, sau đó nâng bàn tay nhỏ bé dính đầy bột mì lên lau một cái trên mặt Cố Vân Thư.
Không đợi hắn phản ứng, lập tức chạy về.
Cố Vân Thư: "..." Tiểu muội càng ngày càng nghịch ngợm.
Hắn cầm khăn tay bất đắc dĩ lau mặt một chút, lúc này mới quay đầu, đối diện với biểu tình ngạc nhiên của mọi người, hắn lập tức có chút ngơ ngác.
Sao, có chuyện gì vậy? Không phải là bị muội muội bôi bột mì thôi sao? Tại sao họ làm như nhìn thấy một chuyện gì đó kỳ lạ vậy?
Hay là nói, bọn họ đều bị bộ dáng đáng yêu của tiểu muội mình mê hoặc?
Vậy không được, tiểu muội còn nhỏ, những người này sao có thể xấu xa như vậy?
Cố Vân Thư kéo căn khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa muốn nghiêm túc giáo huấn bọn họ, chợt nghe được Dịch Tuấn Khôn cười một tiếng, nói: "Đi thôi, đừng đứng ở cửa kỳ cục, đã có người nhìn chúng ta.”
Hắn là người đầu tiên phản ứng lại, hắn đã nói mà, điều kiện trong nhà Vân Thư tất nhiên sẽ không kém.
Cố Vân Thư nghĩ đến mình là chủ nhân, vội vàng mang mọi người vào cửa.
Một nhóm củ cải nhỏ có chút ngơ ngác đi theo phía sau hắn, cho đến khi hai chân bước vào căn nhà kia, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
“Vân Thư, đây là nhà ngươi?”
"Đúng vậy." Cố Vân Thư gật đầu.
"Nhưng, nhưng không phải ngươi nói nhà ngươi nghèo sao?"
"Rất nghèo a, nhà ta khó khăn lắm, ta cũng chưa từng được đến quán ăn mấy lần."
"Không phải ngươi nói trước kia ngươi chưa từng ăn mì trường thọ sao?"
"Ừm, trước kia bà nội của ta không cho ta ăn, chỉ là sau đó chạy nạn đến nơi này, hiện tại đương gia làm chủ là đại tỷ ta, đại tỷ ta nói nấu mì cho ta ăn, lát nữa các ngươi ăn ít một chút, đều đi ăn thịt, đừng ăn mì của ta nha."
Mọi người: "..." Cảm giác bị lừa gạt này là sao vậy?
Bọn họ phẫn nộ, muốn thảo phạt hắn, nhưng lại phát hiện ra hình như tất cả đều là do bọn họ tưởng tượng ra.
Không đúng, là nhận thức của Cố Vân Thư đối với cái nghèo có sai lệch.