Chương 225: Đồ Chơi Của Vân Thư.
Mấy đứa nhỏ đầu củ cải nhỏ cảm thấy nên dạy hắn thật tốt, nói cho hắn biết thế nào mới chân chính gọi là nghèo.
Bọn họ chỉ thấy qua loại người nghèo chân chính còn liều mạng giả giàu, cũng chưa từng thấy qua người ở nhà ngói gạch xanh dùng hạ nhân còn nói rất vất vả mới có thể kiếm được mười văn tiền.
Nhưng vừa mới đi vào sân, đã nhịn không được mà bị cảnh sắc bên trong làm cho sợ ngây người.
Dưới hành lang treo rất nhiều đèn lồng, sân trước có xích đu, còn có giàn nho, có cây táo và cây lựu. Những con chim đẹp được gấp bằng giấy đầy màu sắc trong hành lang, cũng như ếch, bướm, tất cả các loại động vật nhỏ.
"Oa, nhìn kỹ."
"Đây có phải là hoa không? Gấp bằng giấy, giống như thật ah. "
“Thơm quá, ta biết phòng bếp ở nơi nào."
Cố Vân Thư cũng có chút choáng váng, buổi sáng lúc hắn ra ngoài còn chưa có, lúc này mới phát hiện cả ngôi nhà giống như mặc thêm một bộ trang phục.
Nguyện vọng sinh nhật của hắn chỉ là muốn ăn một chén mì trường thọ, một quả trứng luộc trắng mà thôi, nhưng đại tỷ lại phí công chuẩn bị, cho hắn một bất ngờ vui vẻ lớn như vậy.
Cố Vân Thư muốn khóc, sau đó liền thật sự khóc, bàn tay nhỏ bé liên tục lau mắt.
Biển Nguyên Trí vốn ở một bên nhìn mà hâm mộ không thôi, hắn còn nhớ rõ sinh nhật của mình là mấy tháng trước, khi đó hắn ngay cả ăn cũng không no, ở Cố gia làm trâu làm ngựa, chỉ có thể uống hai ngụm nước lạnh.
Hôm nay thấy Cố Vân Thư khóc, vội vàng tiến lên an ủi hắn: "Sinh nhật phải vui vẻ, tất cả mọi người đang nhìn ngươi, không khóc.”
Cố Vân Đông cũng từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thằng bé đứng ở hành lang: "Đại tỷ tỉ mỉ chuẩn bị, không thích sao?"
“Thích, thích." Thằng bé lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới ôm lấy eo cô: "Đại tỷ, đệ rất thích, rất cao hứng, cho tới bây giờ cũng chưa từng cao hứng như vậy. Đệ thực sự chỉ muốn ăn một bát mì trường thọ."
Cố Vân Đông sờ đầu hắn: "Mì trường thọ có, trứng luộc có, bánh sinh nhật cũng có."
"Bánh sinh nhật là gì?" Thằng nhóc mê mang ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Cố Vân Đông lại không trả lời, ngược lại đẩy hắn một cái: "Được rồi, hãy chiêu đãi bạn học trước đã, tới giờ ăn đệ sẽ biết."
“A." Cố Vân Thư rốt cuộc cũng phản ứng lại, hình như mình đã xem nhẹ khách nhân, lúc này mới ngượng ngùng cười cười, xoay người đưa mấy người bạn đi phòng mình.
Phòng Cố Vân Thư rất lớn, còn chia ra phòng trong và ngoài, có bàn có giường, còn có tủ sách.
Trên tủ đặt một số sách, đều là sách bọn họ thường ngày đọc, nhưng cũng có liên quan đến các phương diện khác.
Liễu Dật thậm chí còn từ bên trong tìm được một quyển bản thoại, kinh ngạc thiếu chút nữa ném ra ngoài.
Đồng lão nương Thôi thị gõ cửa, bưng nước đường tiến vào.
Phía sau còn có Đồng Thủy Đào, trong tay nàng ôm một đống đồ vật.
Vào cửa liền nói với Cố Vân Thư: "Hiện tại còn sớm, mọi người có thể ở đây nghỉ ngơi một chút. Đây là mảnh ghép, nhị thiếu gia biết chơi. Đây là khóa Lỗ Ban, có thể thử cởi bỏ rồi ghép lại. Đây là bàn cờ, mọi người chơi cờ cũng được.”
Nàng đem đồ đạc đặt trên giường rồi trải hai tấm thảm trên mặt đất, có thể để cho mọi người trực tiếp ngồi ở trên đó.
Mấy người Dịch Tuấn Khôn sững sờ, nhìn Thôi thị cùng Đồng Thủy Đào tới rồi lại đi, tầm mắt chậm rãi chuyển đến đống đồ kia.
Sau một khắc, mấy đứa nhỏ đều tiến lên, mục tiêu là khóa Lỗ Ban.
Chỉ có tiểu bằng hữu Liễu Dật nghiêng đầu, tò mò nhìn mảnh ghép trong tay: "Đây là cái gì? Chơi thế nào?"
Cái này hắn chưa bao giờ được nhìn thấy, trông có vẻ mới lạ hơn so với khóa Lỗ Ban.
Cố Vân Thư liền đi tới, đem một bức mảnh ghép trong đó rút ra đặt ở trên giường, lại lấy ra một tờ giấy, nói với Liễu Dật: "Ngươi xem, đây là một bức vẽ, người trên đó chính là ta.”
Bản vẽ này là cố Vân Đông vẽ, bức vẽ Q nho nhỏ vẽ Cố Vân Thư, đầu to thân thể nhỏ, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Cố Vân Thư rất kiêu ngạo giới thiệu: "Ngươi phải xếp những khối gỗ trên mặt này lại, lắp xong ta sẽ xuất hiện, có phải rất thú vị không? Cái này có quy luật có kỹ xảo nha. Ta nói cho ngươi biết, ta chơi trò này rất thành thạo, nếu không hiểu, ta có thể dạy cho ngươi.”
Hắn chỉ vào một số bức tranh khác: "Ở đây cũng có bức vẽ của Nguyên Trí, cả nhà chúng ta, còn có của ngôi nhà này nữa. Ta nói với ngươi, bản xếp hình của ngôi nhà này là khó nhất, ngươi có thấy tất cả màu sắc đều như nhau? Ngươi không biết mảnh ghép nào nên lắp vào đâu. Cái này đối với ngươi mà nói sẽ hơi khó khăn một chút, lần đầu tiên tiếp xúc, chúng ta có thể bắt đầu từ đơn giản, ví dụ như hình này của ta, trước tiên ghép xong hình của ta, sau đó lại khiêu chiến với bản ghép có độ khó cao hơn.”
Liễu Dật nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi cầm lấy mảnh ghép của căn nhà kia.
Cố Vân Thư: "..." Ngươi như vậy sẽ mất đi ta đấy, ta nói cho ngươi biết ngươi sẽ phải hối hận, lát nữa đừng khóc lóc cầu xin ta nha.
Bất quá những người khác nghe được lời giải thích của hắn, đều dừng động tác trong tay, nhao nhao vây quanh.
Hạ Dược rất có nghĩa khí: "Vân Thư, ta sẽ ghép bức vẽ ngươi, oa, bản vẽ này thật đẹp, ai vẽ? Có thể vẽ cho ta một bức tranh khác không?”
Đây là đại tỷ vẽ, đại tỷ rất bận rộn, làm sao có thể giúp mọi người vẽ.
Bởi vậy Cố Vân Thư rất quyết đoán cự tuyệt: "Cái này các ngươi có thể tự mình vẽ, phu tử không phải vừa mới dạy loại họa pháp này sao? Chỉ cần chờ đợi cho đến khi ngươi thành thạo. Khi nào các ngươi vẽ xong rồi, ta có thể tìm người nào đó để giúp các ngươi làm thành một bức ghép hình.”
Hạ Dược có chút thất vọng, hắn cảm thấy mình cho dù thuần thục, cũng không vẽ được như vậy.
Vân Thư rất kiêu ngạo, ai bảo hắn có một tỷ tỷ tốt đây?
Đang nghĩ, cửa phòng lại bị gõ.
Lần này vẫn là Đồng Thủy Đào, cửa vừa mở ra, một cỗ mùi hương điên cuồng xông vào.
Tầm mắt của mấy đầu củ cải gần như cùng lúc tập trung ở cái khay trong tay Đồng Thủy Đào.
Nàng cười khanh khách đi tới, kỳ thật trong miệng cũng đang nuốt nước miếng, chỉ có thể liều mạng liều mạng nín thở mới có thể không để mùi hương này chạy vào trong lỗ mũi.
"Tiểu thư nhà chúng ta nói, từ giờ tới lúc ăn cơm còn có một đoạn thời gian, sợ mọi người đói bụng, cho nên trước tiên ăn chút gì đó."
Nàng đặt khay lên bàn: "Đây là đùi gà rán, cánh gà, khoai tây chiên, khoai tây chiên có thể ăn với nước sốt này." Bên này còn có hạt dưa, đậu phộng, kẹo que, muốn ăn đồ ngọt còn có sơn trà đóng hộp, đào đóng hộp, cùng với trái cây khô, đúng rồi, váng sữa này mỗi người một phần, mọi người trước tiên nếm thử xem.”
Nhóm đầu củ cải nhỏ: "..."
Mắt của cả đám đã muốn trừng ra, bọn chúng tất nhiên cũng đã ăn qua nhiều thứ tốt, thế nhưng, nhiều thứ tốt như vậy bọn chúng lại chưa từng thấy qua, nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhất là hai đứa nhóc đến từ phủ thành kia, cho rằng mình kiến thức rộng rãi không có gì có thể làm cho bọn chúng kinh ngạc.
Nhưng bức ghép hình lúc trước đã cảm thấy chưa từng nghe thấy, bây giờ cánh gà chiên và khoai tây chiên là gì? Kẹo que, đồ đóng hộp này là gì? Váng sữa này là sữa gì?
Hình như ăn rất ngon, rất thơm.