Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 227 - Chương 227. Cố Vân Đông Rời Đi.

Chương 227. Cố Vân Đông Rời Đi. Chương 227. Cố Vân Đông Rời Đi.

Chương 227: Cố Vân Đông Rời Đi.

Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, tiếp tục nói chuyện với tiêu sư kia.

Không bao lâu, tiêu sư kia liền đi vào cửa lớn.

Thiệu Thanh Viễn thì đi về phía cô, hắn có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết phải nói ra thế nào, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cố Vân Đông thấy vậy không khỏi bật cười: "Làm sao vậy? Có gì khó xử, huyng cứ nói thẳng.”

Thiệu Thanh Viễn xoa xoa thái dương, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Tiêu cục Trịnh gia muốn đưa một nhóm hàng đến phủ Khánh An, trở về còn phải vận chuyển một nhóm hàng khác nữa, đường xá xa xôi, bọn họ không đủ người, muốn mời ta đi hỗ trợ một chuyến.”

Nếu là trước kia, Thiệu Thanh Viên không có vướng bận, đi thì đi.

Nhưng hôm nay, hắn cũng là người sắp thành gia lập thất rồi. Đi phủ Khánh An giao hàng, ít nhất cũng phải mất một hai tháng, hắn mới vừa cùng nàng ấy xác định quan hệ, không muốn tách ra.

Nhưng tiêu cục Trịnh gia nửa năm nay cũng tiếp xúc với mình nhiều, quan hệ không tệ lắm.

Chưởng quầy Trịnh Cương của Cố Ký chính là người của tiêu cục Trịnh gia, hơn nữa khi hắn tìm võ sư đến nhà dạy võ nghệ đám người A Miêu, bên kia ngay cả một chút từ chối cũng không có, rất sảng khoái đáp ứng.

Cho nên, tiêu cục Trịnh gia hiện giờ cần hỗ trợ, hắn cũng không tiện cự tuyệt.

Cố Vân Đông không nghĩ tới là chuyện này, vẻ mặt của cô trở nên cổ quái, kéo kéo lọn tóc buông xuống bên cạnh, cũng chần chờ.

"Kỳ thật, ta cũng có việc còn chưa nghĩ ra làm thế nào để nói với huynh."

"Chuyện gì?" Thiệu Thanh Viễn ngẩn người.

Cố Vân Đông hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước ta nhận được thư của Tống đại phu, hắn nói phủ Vạn Khánh bên kia có tung tích của Bạch Mộc Tử, ta nghĩ chờ Vân Thư sinh nhật xong sẽ đi phủ Vạn Khánh một chuyến.”

Kỳ thật khi vừa nhận được tin tức, cô đã muốn nói với Thiệu Thanh Viễn, chỉ là không biết phải mở miệng như thế nào.

Thiệu Thanh Viễn cũng giật mình, cô ấy muốn đi phủ Vạn Khánh?

"Vậy ta từ chối tiêu cục Trịnh gia, cùng muội đi." Hắn không chút do dự mở miệng.

Cố Vân Đông vội vàng ngăn lại: "Đừng, tiêu cục Trịnh gia cũng đã giúp huynh không ít, khó có việc cần huynh giúp đỡ, nhất định vì không tìm thấy người khác.”

Cô suy nghĩ một chút và hỏi: "Khi nào họ sẽ bắt đầu?"

“Hai ngày sau."

"Vậy ta cũng hai ngày sau sẽ xuất phát, đi phủ Vạn Khánh vừa vặn đi qua phủ Khánh An, có thể đồng hành một đoạn đường."

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Con đường kế tiếp muội đi một mình?”

Cố Vân Đông gật đầu: "Không tin muội?"

“Không phải." Thiệu Thanh Viễn có chút ảo não, sao chuyện lại trùng hợp như vậy? Hết lần này tới lần khác hắn giao hàng đến phủ Khánh An còn chưa tính, bên kia còn có một nhóm hàng phải kịp thời vận chuyển trở về, nếu không hắn còn có thể đi cùng nàng ấy.

Hắn biết nàng có bản lĩnh có thể một mình giải quyết những chuyện này, nhưng Thiệu Thanh Viễn muốn cùng nàng chia sẻ, hắn là trượng phu tương lại của nàng, hắn hy vọng tất cả mọi chuyện sau này đều có thể cùng nàng trải qua.

Cuối cùng chỉ có thể làm theo lời Cố Vân Đông nói.

Còn có hai ngày, đủ để Cố Vân Đông sắp xếp mọi chuyện rồi.

Hơn nữa có kinh nghiệm lần trước, tất cả mọi người đã không còn bối rối nữa.

Chỉ có bên xưởng, nhân số nhiều hơn một chút, quản sự cũng đổi thành Đồng An.

Những chuyện này ngược lại cũng không gấp, trải qua mấy ngày quan sát, Đồng An đã càng ngày càng thuần thục.

Cuối cùng Cố Vân Đông mang theo không ít đồ hộp cùng trái cây sấy khô đi, hơn phân nửa đặt ở trong không gian, một phần đặt ở trong xe ngựa.

Lần này dưới yêu cầu mãnh liệt của Đồng Thủy Đào, cô còn mang theo nàng ấy.

Thiệu Thanh Viễn cũng mang theo hai người A Miêu A Trư, xem như để cho bọn họ trải nghiệm, hai người còn lại ở lại trong nhà.

Sáng sớm hôm đó, Cố Vân Đông lên xe ngựa, rời khỏi thôn Vĩnh Phúc trong sự lưu luyến không rời của mấy người Dương thị.

Cô vừa đi bên này, bên kia đã có người tìm tới cửa.

Chu thị hạ quyết tâm rất lớn mới tới tìm Cố Vân Đông, ngay cả Trần Lương cũng không nói.

Nhưng khi bà đến Cố gia chỉ nhìn thấy mấy người Kha biểu cô vừa lúc xoay người trở về, Cố Vân Đông đã đi rồi.

Kha biểu cô mời bà vào ngồi, bà cũng lắc đầu, trên mặt là nụ cười cố gắng chống đỡ.

Kha biểu cô đối với chuyện xảy ra gần đây ở nhà bọn họ cũng có nghe thấy một chút, thấy thế không khỏi nhướng mày hỏi: "Bà tìm Vân Đông là vì lão đại nhà mình sao?”

Chu thị cười gượng: "Không, không phải."

“Mặc kệ là có hay không, chỉ sợ cũng phải chờ Vân Đông trở lại rồi nói sau."

Chu thị biết xưởng hiện tại là Đồng An quản lý, Đồng An là hạ nhân Cố gia, có quyền quản lý, nhưng hắn lại không có khả năng tự mình tuyển người mà không có Cố Vân Đông chỉ thị.

Bà có thể bởi vì Cố Vân Đông cùng Trần gia có chút giao tình mới thuận tiện đến hỏi thăm, nhưng bà và Đồng An lại không có giao tình gì.

Trong lòng Chu thị cũng không biết tư vị gì, có ảo não, cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Bà cũng là vì ở nhà bị lão đại phiền không chịu được mới không thể không tới, mắt thấy lão nhị ở Cố gia làm việc càng ngày càng có tiền đồ, ở bên ngoài thu trái cây khắp nơi, trở về còn có thể mua chút đồ ăn vặt cho hài tử ăn, ở trong mắt Trần Lương cũng càng ngày càng được coi trọng.

Lão đại chính là trước kia sống quá thuận buồm xuôi gió, sau khi công việc trên trấn không còn, trở về bị không ít người chê cười.

Nhất là tinh thần làm việc dưới đất còn kém hơn bà, cầm cuốc cũng có thể dập chân, hoàn toàn không phải là người làm việc này. Hơn nữa nương tử hắn cũng không phải là người có thể chịu khổ, mỗi ngày nấu cơm cũng kêu mệt, cho heo gà ăn lại càng ghét bỏ bẩn, vì thế tức phụ lão nhị không ít lần đen mặt.

Về phần nhi tử của bọn họ, hiện giờ cũng đang ở trên trấn học hành, so với Ngưu Đản lớn hơn hai tuổi, ở trong nhà đối với ông nội coi như nhu thuận.

Mắt thấy không khí trong nhà càng ngày càng căng thẳng, hai huynh đệ ngày hôm qua còn cãi nhau hai câu, đây là điều chưa từng xảy ra, lúc này mới làm cho Chu thị lo lắng, nghĩ có thể tìm Cố Vân Đông nhờ giúp đỡ hay không.

Chu thị đi rồi, Kha biểu cô lắc đầu. May mắn bà không có con cái, nếu không già rồi còn phải quan tâm lo lắng.

Nhìn bộ dáng Chu thị, trước kia tinh thần rất tốt, đứa con trai lớn của bà ấy cũng mới trở về mấy tháng mà thôi, cả người giống như già đi mấy tuổi.

Kha biểu cô lắc đầu, xoay người vào cửa.

Cố Vân Đông lúc này đã đi theo Thiệu Thanh Viễn đến tiêu cục Trịnh gia.

Đây là lần đầu tiên cô tới, tiêu cục Trịnh gia quả thật không lớn, tiêu sư cũng không nhiều, nhưng tinh thần ai cũng phấn chấn thoạt nhìn rất có nghĩa khí.

Hai ngày trước Thiệu Thanh Viễn đã tới nói qua, Cố Vân Đông sẽ cùng đi với bọn họ.

Bởi vậy hôm nay nhìn thấy Cố Vân Đông, mọi người cũng không ngạc nhiên.

Hơn nữa bởi vì Trịnh Cương làm chưởng quỹ ở Cố Ký, bà vợ của Trịnh Cương còn nhiệt tình chiêu đãi cô uống trà, đem đồ ăn nhẹ mình làm bưng ra cho cô ăn.

Cố Vân Đông đã gặp mặt bà ấy, lúc trước ăn tết, Trịnh Cương còn dẫn bà ấy đến thôn Vĩnh Phúc chúc tết, là một thím sảng khoái hào phóng.

Người của tiêu cục đều ở bên ngoài chuẩn bị, qua giờ thìn đội ngũ sẽ xuất phát.

Cố Vân Đông ở trong sảnh đường cùng vợ Trịnh Cương tán gẫu vài câu, lúc này mới đi đến trong viện, nhìn mọi người đem đồ đạc chuyển lên xe ngựa.

Cô đến gần bên cạnh Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Lần này chuyển đồ gì cho phủ Khánh An?”

Biểu tình Thiệu Thanh Viễn lại rất phức tạp, có chút trầm mặc nhìn xe ngựa trước mặt.

Hồi lâu, mới nói: "Rượu."

Rượu??

Cố Vân Đông còn muốn hỏi cái gì, chợt nghe bên ngoài vang lên một giọng nói có chút quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment