Chương 228: Quen Biết Đào Gia.
Cố Vân Đông vừa quay đầu, đối phương cũng nhìn thấy cô, lập tức cười: "Cô chủ Cố cũng ở đây sao."
“Đào đại thiếu gia." Cố Vân Đông khẽ gật đầu.
Cô chướng mắt Đào Hành, nhất là sau khi hắn thua Liễu Duy, phong thái kia khiến người ta vô cùng khinh bỉ.
Nhưng Đào Phong lại hiểu nhân tình thế thái, lúc Cố Ký khai trương còn tới ủng hộ, tặng lễ, về sau cũng nhờ hạ nhân trong nhà mua không ít đường trắng.
"Đã lâu lắm rồi không gặp cô chủ Cố, Cố ký gần đây hình như mới có thêm mấy loại hoa quả đóng hộp, hương vị cực kỳ tốt. Chỉ là hơi ít, ta còn muốn mua thêm một chút tặng người khác cũng không mua được.”
Đào Phong tiếc nuối lắc đầu, Cố Vân Đông vừa muốn trả lời, Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh đột nhiên nói: "Chúng ta đến bên kia hỗ trợ đi.”
Cố Vân Đông vừa rồi đã cảm thấy thần sắc của hắn có chút không thích hợp, không, phải nói là trước kia cũng từng có, đều là lúc gặp phải người Đào gia.
Hắn cùng Đào gia có ân oán gì sao?
Cố Vân Đông khẽ gật đầu với Đào Phong rồi cùng Thiệu Thanh đi xa.
Thiệu Thanh Viễn đúng là đi hỗ trợ bốc hàng, Cố Vân Đông đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn bận rộn.
Đợi đến khi hắn đem một vò rượu chất lên xe, cô mới hỏi: "Những vò rượu này, đều là của Đào gia? Chính là rượu nhà bọn họ muốn đưa đến phủ Khánh An?"
“Ừm, nói là mới ủ, chỉ có bốn vò." Những thứ khác chỉ là hàng hóa thuận tiện mang theo, quan trọng nhất chính là bốn vò rượu này của Đào gia mà thôi.
Cố Vân Đông nghiêng đầu, cười hỏi hắn: "Huynh và người Đào gia quen nhau?"
“Không quen." Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại, thấy bộ dạng nghiêng đầu của cô, lại cảm thấy có vài phần đáng yêu, chút buồn bực trong lòng đột nhiên biến mất.
Hắn không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai nhìn bên này, liền kéo tay cô lại.
Nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, mới nói: "Chuyện của Đào gia. Ta vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào, sau này sẽ nói cho muội biết.”
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hắn một cái, người này luôn tìm cơ hội tiếp xúc với cô, càng ngày càng không cần mặt mũi rồi.
Thiệu Thanh Viễn cười.
Bên kia sân có người gọi bọn họ: "Thanh Viễn, Cố cô nương, xuất phát.”
Cố Vân Đông rút tay ra, Thiệu Thanh Viễn có chút tức giận, sao mỗi lần đều có người phá hư chuyện tốt của người khác như vậy?
Đoàn xe đã sửa sang lại, cũng chỉ có ba chiếc xe ngựa mà thôi, thêm chiếc của Cố Vân Đông là bốn chiếc, cũng không phải đội ngũ lớn.
Tiêu sư tính cả Thiệu Thanh Viễn mới có sáu người, hai người A Miêu đi học hỏi kinh nghiệm.
Lúc đoàn xe xuất phát, Đào Phong còn đứng ở cửa sân, nhìn Vương tiêu sư phụ trách dẫn đội lần này nói: "Làm phiền các ngươi, chúc các ngươi một đường thuận buồm xuôi gió."
“Yên tâm đi Đào công tử, chúng ta nhất định sẽ bình an đem đồ đến nơi."
Vương tiêu sư hùng tâm tráng chí, ánh mắt kiên nghị, vung tay lên, khí thế hào hùng đi ra khỏi cửa lớn tiêu cục.
Tiêu sư phía sau ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo.
Cố Vân Đông: "..." Sao giống đi ra ngoài đánh trận vậy.
Chỉ có Thiệu Thanh Viễn, vẫn không chớp đi lướt qua Đào Phong.
Hắn ngồi xe ngựa của Cố Vân Đông, có đôi khi hắn đánh xe, có đôi khi Đồng Thủy Đào đánh xe, hắn trực tiếp vào trong xe nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Đông.
Những người khác trong đoàn xe đều là đàn ông, hơn nữa được coi là nửa người trong giang hồ, ra ngoài, đối với chuyện nam nữ cũng không quá đặt nặng.
Hơn nữa hai người này đã định hôn, vị hôn phu chiếu cố vị hôn thê, bình thường mà.
Xe ngựa đi ngang qua phủ Tuyên Hòa ở một đêm, Cố Vân Đông đi xem bức tường dán chân dung mấy người Cố đại cô.
Thấy có mấy tấm thông báo chắn ở phía trước, Cố Vân Đông khẽ nhíu nhíu mày trực tiếp đưa tay xé ra dán sang bên cạnh.
Sau đó, cô chạy đến nhà Kha biểu cô, hỏi những người hàng xóm gần đó.
Đáng tiếc hàng xóm nói không có người tới tìm Kha biểu cô, Cố Vân Đông chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Ai ngờ cô vừa đi, lại có một phụ nhân trở về nhà, người này vừa vặn là người ngày đó gặp Nhậm ma ma của Chu phủ.
Ngày hôm sau đoàn xe rời khỏi phủ Tuyên Hòa, con đường tiếp theo điều kiện dừng chân cũng không được tốt.
Có đôi khi bọn họ phải ngủ ở bên ngoài, đoàn xe đi tương đối nhanh, kỳ thật đã tận lực chiếu cố hai cô gái Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào.
Chỉ là bọn họ cũng phải mau chóng đem hàng đến đích, mới có thể yên lòng.
Thiệu Thanh Viễn ngược lại không đành lòng, mấy lần muốn cô đừng đi theo đoàn xe nữa nhưng đều bị Cố Vân Đông cự tuyệt.
Dù sao cô đã sớm thành thói quen, trước kia lúc chạy nạn chẳng những phải ngủ ở bên ngoài, mà ngay cả ngủ cũng không thể ngủ. Hiện giờ có Thiệu Thanh ở bên cạnh, buổi tối cô nằm trong xe ngựa ngủ đặc biệt ngọt ngào, căn bản không có chỗ nào cảm thấy khổ.
Đồng Thủy Đào lại càng không vui, nàng ấy có thể theo những tiêu sư này học võ, cơ hội khó có được như vậy, làm sao có thể buông tha?
Nhưng có Cố Vân Đông ở đây, các tiêu sư ngược lại ăn uống rất phong phú.
Trước kia đưa hàng ra cửa, đều là một đám đàn ông cẩu thả, chỉ ăn lương khô, chẳng những cứng còn đặc biệt khó ăn.
Cho dù thỉnh hoảng sẽ nấu món nóng, nhưng cũng rất giày vò người, không phải quá mặn thì là quá nhạt, còn không bằng gặm lương khô.
Có Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào ở đây, tay nghề của hai người đều rất tốt, dù sao mình cũng phải ăn, làm nhiều một chút cũng không có gì, bọn họ đều mang theo theo gạo và mì dầu cải đấy.
Tiêu cục cũng sẽ chủ động cho chút tiền ăn, dù sao lần này chuyển hàng, Đào gia cho không ít tiền.
Vương tiêu sư đặc biệt thích đồ ăn Cố Vân Đông nấu, lúc xe ngựa dừng ở ngoài hoang dã sẽ thường xuyên chạy đến bên cạnh cô ngồi xổm nhìn: "Đáng tiếc qua hai ngày nữa sẽ đến phủ Khánh An, không thể thưởng thức tay nghề của Cố cô nương nữa.”
“Ngươi nhìn lâu như vậy còn chưa học được?” Cố Vân Đông khuấy chút cháo rau, bảo Đồng Thủy Đào đi vào trong xe ngựa lấy ra món tương mình làm.
Vương tiêu sư lắc đầu: "Chuyện này, thật sự cần thiên phú, tay chân ta không khác gì tay khỉ, thật vô dụng.” Nói xong còn hung hăng đánh bàn tay một cái.
Cố Vân Đông: "..."
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn kéo người sang bên cạnh: "Đi xem hàng hóa, đừng lười biếng.”
“A, tiểu tử ngươi, ta tốt xấu gì cũng lớn hơn ngươi một giáp, ngươi kính trọng ta một chút có được không?” Vương tiêu sư hừ hừ lừ, rất bất mãn.
Các tiêu sư khác bên cạnh cười to: "Vương ca, chính ngươi cũng đã nói, qua hai ngày nữa sẽ đến phủ Khánh An, Thanh Viễn sẽ phải tách ra với Cố cô nương, ngươi còn đi quấy rầy hai vợ chồng trẻ người ta, da mặt ngươi cũng quá dày."
“Không phải sao? Bà nương nhà mình không có ở đây, nên chuyên môn đi phá hư người khác, ngươi không biết xấu hổ sao?"
Còn có người hét về phía Cố Vân Đông: "Cố cô nương, cháo này của cô đừng cho hắn ta ăn.”
Cố Vân Đông cùng tiêu sư trong tiêu cục ở chung một đường này đã rất quen thuộc, cô rất thích những người này. Cả đám đều coi cô là muội muội hoặc tiểu bối mà chiếu cố, ngoại trừ thật sự không có biện pháp nên cần cô nấu cơm, những chuyện khác đều không cần cô quan tâm.
Cô mỉm cười, đang chuẩn bị múc cháo ra.
Đột nhiên liền nhìn thấy A Miêu đi vào rừng đi tiểu nhanh chóng chạy tới: "Công tử, cô nương, không tốt, ta nhìn thấy có mấy người che mặt, đang chạy tới bên này.”