Chương 229: Đem Tất Cả Kỳ Vọng Đặt Trên Người Vân Đông.
Vừa nghe lời này, các tiêu sư vừa rồi còn cười hì hì đột nhiên đứng lên, biểu tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, bộ dạng sẵn sàng đón địch.
Vương tiêu sư trực tiếp nói với Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi nhanh mang mấy người Cố cô nương vào rừng trốn, A Phát A Vượng, trông chừng hàng hóa.”
Hiện tại đã không kịp đưa hàng hóa đi rồi, thay vì hoảng loạn còn không bằng chuẩn bị nghênh chiến.
Lập tức lại quay đầu hỏi A Miêu: "Có thấy rõ bao nhiêu người không?"
“Đại khái hơn mười người." Sắc mặt A Miêu còn có chút trắng bệch, hắn biết chuyện phiền toái đã tới. Tuy rằng đã học qua một chút võ nghệ, nhưng chân chính chống lại kẻ liều mạng, hắn hiện tại còn chưa phải là đối thủ.
Vương tiêu sư cau mày: "Sao lại có người cướp hàng, đoạn đường này từ khi thiên tai qua đi đã rất an toàn." Huống hồ lần này bọn họ chuyển đồ đều không có gì quý giá.
Nhưng hiện tại cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn nhìn lướt qua mấy tiêu sư một cái: "Hãy bảo vệ tốt chính mình.”
Bên kia A Phát A Vượng đáp một tiếng, đã đi đến bên cạnh xe ngựa chở hàng.
Thiệu Thanh Viễn cũng đưa Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào đi vào trong rừng bên cạnh.
Thân thủ Cố Vân Đông không tệ, cô định lưu lại, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đi cùng Đồng Thủy Đào và Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn sau khi đưa người đi trốn, bảo hai người A Miêu ở lại bảo vệ tốt các nàng.
Rồi nhanh chóng đi ra ngoài, quả nhiên đã thấy Vương tiêu sư đang giao thủ với hơn mười người bịt mặt kia.
Mấy người Vương tiêu sư tuy rằng có kinh nghiệm đối địch phong phú, thân thủ cũng tốt, nhưng song quyền khó địch nổi bốn tay, bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Nhất là hai người A Phát A Vượng bên cạnh xe áp tải, xung quanh lại có năm sáu người vây quanh, A Phát đã bị chém một nhát trên tay.
Con ngươi Thiệu Thanh Viễn híp lại, lập tức chạy đến bên cạnh xe ngựa đá văng người cầm dao định chém A Vượng.
Hắn vừa gia nhập, tình thế có chút giảm bớt, Vương tiêu sư chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt A Phát A Vượng rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.
Mấy người Cố Vân Đông trốn ở phía sau một tảng đá lớn, mấy người A Miêu tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng để cho bọn họ cứ trốn ở phía sau trơ mắt nhìn như vậy cũng thật sự không cam lòng.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc nhịn không được nói: "Tiểu thư, để Thủy Đào bảo hộ người, ta cùng A Trư đi hỗ trợ."
“Các ngươi đi ra chính là chịu chết." Cố Vân Đông lạnh lùng nói: "Không thấy bọn chúng đều giết người không chớp mắt sao? Vương tiêu sư đã bị thương, các ngươi ngay cả đao cũng chưa sờ qua, sao có thể cùng người ta liều mạng, đánh tay không sao?"
"Chúng ta..." A Miêu gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể dùng đá ném."
A Trư cũng gật đầu:"Bên này có không ít gậy lớn, đánh lén từ phía sau dù sao cũng có thể đánh ngất mấy người đi.”
Đồng Thủy Đào mắng bọn họ: "Được rồi, các ngươi không phải là hỗ trợ, là đi gây rối, nói không chừng còn cần cô gia tương lai bảo vệ các ngươi. "
Nàng ấy vừa nói xong, liền nhỏ giọng hét một tiếng: "Tiểu thư, bọn họ quá hèn hạ, ba người vây quanh chém một mình cô gia tương lai, xuy, thiếu chút nữa đã chém trúng."
A Miêu càng nóng nảy: "Tiểu thư, người mau nghĩ biện pháp."
“Đúng vậy, chúng ta không thể trơ mắt nhìn như vậy." A Trư đột nhiên có chút thống hận chính mình trong khoảng thời gian này học võ quá chậm.
"Tiểu thư người luôn thông minh, nhất định có cách."
Ba người nói xong, đồng loạt quay đầu nhìn lại, đem tất cả hy vọng đặt ở trên người Cố Vân Đông.
Tuy nhiên, ngay sau đó cả ba đều giật mình.
Không phải chứ, cái nỏ trong tay tiểu thư xuất hiện từ khi nào, sao bọn họ không phát hiện??
Cố Vân Đông đã nhắm nỏ vào người đang định đánh lén Thiệu Thanh Viễn.
"Xiu" một tiếng, mũi tên giống như có đôi mắt, đâm vào sau lưng người nọ.
A Miêu A Trư lần trước đã thấy cô cầm nỏ bắn người, Đồng Thủy Đào lại là lần đầu tiên thấy, hai mắt hưng phấn phát sáng: "Tiểu thư thật lợi hại.”
Cố Vân Đông lại nhíu mày, góc độ bên này không được, không thể một kích mất mạng.
Vương tiêu sư cùng đám cướp đang điên cuồng chém nhau, thấy một người trực tiếp trúng tên ngã xuống đất, đều sửng sốt một chút.
"Bọn họ còn có người ở trong bóng tối, tốc chiến tốc thắng." Tên cướp vừa hô, những người kia càng liều mạng đến gần xe áp tải.
Mũi tên thứ hai của Cố Vân Đông cũng mạnh mẽ bắn ra, nhắm ngay tên thủ lĩnh kia.
Đáng tiếc, người nọ phản ứng nhanh, dùng đao ngăn cản, chỉ là hơi lảo đảo một chút.
Hơn nữa có ba người đã tìm ra hướng mũi tên đang chạy về phía này.
Cố Vân Đông vội vàng nói với ba người Đồng Thủy Đào: "Các ngươi đến bên kia. "
“Tiểu thư, ta có thể hỗ trợ."
Cố Vân Đông quay đầu lại, đối diện với thần sắc kiên định của ba người, dừng một chút rồi đồng ý.
"Được, mấy người này giao cho các ngươi."
Cô nghĩ, nếu đã để cho bọn họ đi ra ngoài trải nghiệm, cũng không thể để cho bọn họ trốn ở phía sau, chỉ nhìn mà không động thủ sẽ không thể rèn luyện.
Nhưng đối phương có ba người, bọn họ cũng ba người, Cố Vân Đông cầm nỏ bắn ra một mũi tên, giải quyết một trong số đó.
Lập tức khom người, giống như cởi bỏ cái gì đó trên chân, kỳ thật là lấy ra hai thanh đao từ trong không gian giao cho bọn họ.
"Chú ý an toàn, thật sự đánh không lại thì bỏ chạy."
Ngay sau đó, cô chạy đến phía bên kia của khu rừng, bắn hai mũi tên.
Cô nhìn ra, mục tiêu của nhóm người này chính là bốn vò rượu của Đào gia trong xe ngựa, bởi vậy người vây quanh A Vượng A Phát vẫn không ít.
Bỗng nhiên, A Vượng bị chém một nhát vào chân, lại bị đạp một cước, người trực tiếp bị đá văng ra ngoài, liền ngất xỉu.
Nhưng tên cướp vẫn chưa bỏ qua, cầm dao chém về phía cổ hắn.
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, vội vàng nhắm ngay hắn ta bắn một mũi tên, như vậy, A Phát bên kia nhất thời không nhìn thấy, hắn cũng trúng một đao.
Cố Vân Đông có chút ảo não, nỏ tuy rằng thuận tiện, mũi tên cũng đủ, thích hợp công kích từ xa.
Nhưng nó lắp tên tương đối phiền phức, có chút tốn thời gian.
Mắt thấy có hai người nhắm ngay A Phát chém tới, Cố Vân Đông bất chấp tất cả, trực tiếp chạy ra khỏi rừng.
Thiệu Thanh Viễn là người đầu tiên nhìn thấy cô, hơi nhíu mày, vừa đánh vừa đi về phía cô.
Cố Vân Đông cầm một con dao dưa hấu cán dài chuyên dùng để chém thây ma ở kiếp trước, nhắm ngay sau lưng người muốn giết A Phát bổ một đao.
Lập tức nhảy lên khung xe ngựa.
Dây cương của xe ngựa đã bị chặt đứt, đây là để tránh cho bọn cướp trực tiếp đánh xe ngựa kéo hàng hóa đi.
Cố Vân Đông vừa ngăn cản đao, vừa đưa tay vào trong rèm xe, đụng vào hàng hóa đặt ở bên trong, hơi thu lại, bốn vò rượu kia liền bị cô thu vào trong không gian.
Sau đó cô làm như không có chuyện gì xảy ra từ trên càng xe nhảy xuống, điên cuồng chém về phía một tên cướp trước mặt.
Cô cố ý thả một tên cướp khác lên xe ngựa, A Phát và Vương tiêu sư bên kia đều nhìn thấy, sắc mặt lập tức đại biến, muốn xông tới canh giữ.
Ai ngờ tên cướp vén rèm xe, lại chỉ nhìn thấy khoang xe trống rỗng.
Hết lần này tới lần khác lưng còn bị Thiệu Thanh Viễn xông tới chém một đao.