Chương 231: Lại Ôm.
Thiệu Thanh Viễn cười cười: "Chưa từng học qua."
"Hả?" Trong đầu Cố Vân Đông chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
"Muội còn nhớ bản sách thuốc muội đưa cho ta không?" Hắn nói bản sách thuốc Cố Vân Đông chép của Tống Đức Giang, lúc ấy Cố Vân Đông cho hắn, là muốn hắn xem nhiều, nhớ rõ dược liệu bên trong, về sau nếu vào núi thấy được sẽ không bỏ lỡ.
Lúc đó Thiệu Thanh Viễn nhìn qua một lần liền nhớ rõ, làm cho Cố Vân Đông cảm thấy thất bại một hồi.
Sau đó, cuốn sách kia vẫn để chỗ hắn.
"Quyển sách kia ngoại trừ ghi chép dược liệu ra, phía sau cũng viết mấy công thức trị liệu thường dùng, ta thử theo công thức điều chế trong đó, vừa vặn làm một loại thuốc điều trị nội thương như vậy. Sau đó đem thuốc này cho thỏ rừng ăn, không có vấn đề gì nên đã mang đến cho một lão đại phu trong huyện bên kia, lão đại phu kia nhìn xong, hỏi mua hai bình nhỏ.”
Khóe miệng Cố Vân Đông mở ra thành hình chữ O, vẻ mặt không dám tin.
Không phải chứ, hắn nhìn công thức đã có thể chế ra, hơn nữa lão đại phu người ta còn hỏi mua??
"Làm sao vậy?" Thiệu Thanh Viễn cầm tay cô.
Cố Vân Đông lại đột nhiên nhào tới, ôm eo hắn, trên mặt mang theo ý cười vui mừng.
Thiệu Thanh Viễn khẽ giật mình, lập tức vòng tay quanh eo cô, ôm chặt cô vào trong ngực mình.
Hắn thấp giọng nói: “Vui như vậy sao?”
“Đương nhiên rất vui, sau này ta lại hỏi Tống đại phu một chút, bảo ông ta tìm ít sách thuốc khác cho huynh xem. Ta không biết, hóa ra tài năng của huynh ở chỗ này.”
Thiệu Thanh Viễn hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn đỉnh đầu cô trở nên nóng bỏng.
Thiên phú hay không thiên phú, hắn không biết.
Hắn chỉ biết, trước kia không có việc gì làm, hiện giờ hắn không nên để mặc loại trạng thái này nữa. Nếu muốn cưới nàng làm vợ, dù sao hắn cũng phải làm ra một chút sự nghiệp.
Tương lai bọn họ còn có hài tử, hắn phải vì tương lai của gia đình mà tính toán.
Hắn không được đi học, cũng chỉ hai năm gần đây mới bắt đầu nhận biết chữ. Trước kia ở Lý gia đâu thể học chữ, sau khi ông cụ Lý gia chết, hắn chạy ra ngoài tìm việc, mới chậm rãi học chữ.
Luyện võ là vì để khi có người bắt nạt hắn có thể đánh lại cho kẻ đó ngã ngửa. Lúc đầu thời gian ở trong núi nhiều, đã cùng không ít động vật chiến đấu mà luyện ra, sau đó đi theo tiêu sư của tiêu cục, cũng từng gặp người trong giang hồ dạy hắn mấy chiêu.
Trước kia có người khuyên hắn đầu quân, nhưng hắn không có tâm tư kiến công lập nghiệp như vậy.
Hiện giờ lại càng không đi, đầu quân thì dễ dàng, nhưng một khi đã đi là mấy năm, quay đầu lại nàng dâu bị người ta bắt mất, hắn biết đi đâu mà tìm.
Bởi vậy Thiệu Thanh Viễn cũng trải qua một đoạn thời gian sốt ruột, cho đến khi nhìn thấy quyển sách thuốc kia.
Hắn không muốn làm đại phu thuần túy, hắn muốn làm người bán thuốc, một khi đã trở thành người chế thuốc có tên tuổi, không chỉ có thể chữa bệnh cho người ta, còn có thể có quyền lợi trong tay.
Thuốc trị nội thương lần này là thuốc đầu tiên mà hắn điều chế ra, về sau sẽ càng ngày càng nhiều.
"Vân Đông." Hắn nhẹ nhàng gọi cô.
Cố Vân Đông đột nhiên ngẩn ra, có phải đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cô không? Cảm giác lỗ tai ngứa ngáy, có chút vui mừng dâng lên.
Thiệu Thanh Viễn lại ôm cô thật chặt: "Nếu lần này muội đi phủ Vạn Khánh mà không tìm được Bạch Mộc Tử, cũng đừng nóng nảy, bệnh của bá mẫu nói không chừng cũng có thể dùng thuốc khác thay thế. Ta sẽ cố gắng đọc sách và nghiên cứu các loại thảo mộc. Vì vậy, có một số việc muội hãy để ta được chia sẻ với muội.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, ngón tay túm lấy vạt áo hắn, hồi lâu, mới cúi đầu: "...Ừm." một tiếng.
Xe ngựa lăn bánh về phía trước, dọc cả quãng đường cũng không nghỉ ngơi.
Ban đêm, Cố Vân Đông trực tiếp tựa vào trong ngực Thiệu Thanh Viễn ngủ thiếp đi.
Thiệu Thanh Viễn nhìn bộ dạng mặt mày cong cong của nàng, trong đầu lại không khỏi hiện ra cảnh tượng ban ngày. Bốn vò rượu đột nhiên biến mất lại xuất hiện, hắn rất xác định mình không nhìn lầm.
Hắn không biết nàng dùng loại thủ pháp gì che mắt lừa gạt được tên cướp và mình, nhưng nàng hiển nhiên không có ý định nói, vậy hắn cũng không hỏi.
Sáng ngày thứ b axe ngựa đã đến phủ Khánh An, một đường này không gặp lại bọn cướp, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
A Vượng cũng tốt hơn không ít, hắn lại uống thêm hai viên thuốc Thiệu Thanh Viễn cho, quả thật có hiệu quả.
Vương tiêu sư vì vậy còn hỏi mua một lọ nhỏ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn tạm biệt nhau ở cửa thành, cô không có ý định vào thành.
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể dặn dò cô đi đường cẩn thận, sau đó cau mày đưa cô đi ra ngoài một đoạn đường mới trở về.
Lúc hắn quay lại cửa thành, cũng đã đến trưa.
Cố Vân Đông chỉ mang theo Đồng Thủy Đào rời đi, Thiệu Thanh Viễn ngược lại muốn cô mang theo A Miêu, cô không đồng ý.
Từ trước tới nay cô đều không thích mang theo quá nhiều người ra ngoài, khi cần hỗ trợ chỉ cần có Đồng Thủy Đào là đủ rồi. Hai người A Miêu A Trư là nam, ngược lại sẽ bất tiện.
Không đi cùng đoàn xe, Đồng Thủy Đào có chút không quen.
Nàng điều khiển xe ngựa, để tiểu thư nhà mình nghỉ ngơi trong xe ngựa, trong lòng có chút thấp thỏm lại có chút hưng phấn.
Phủ Vạn Khánh cách phủ Khánh An tương đối gần, các nàng vội vàng chạy, hơn mười ngày đã đến cửa thành.
Đến lúc đó đã là chạng vạng, xe ngựa bắt kịp lúc trước khi cửa thành đóng mà vào thành.
Mặc dù đã canh giờ này, nhưng phủ Vạn Khánh vẫn rất náo nhiệt, so với phủ Vĩnh Ninh trải qua thiên tai và phủ Khánh An trải qua đại loạn, nơi này phồn hoa hơn rất nhiều.
Nhưng, có thể là do lúc trước cũng có không ít dân chúng chạy nạn đến phủ Vạn Khánh, hiện giờ trên đường có rất nhiều người thoạt nhìn nghèo túng muốn tìm việc làm.
"Tiểu thư, tối nay chúng ta ở đâu?" Đồng Thủy Đào hỏi Cố Vân Đông cũng đang ngồi ở trên càng xe quan sát cảnh đường phố hai bên.
"Hỏi xem bên này có y quán Huệ Dân hay không."
Đồng Thủy Đào đáp một tiếng, từ trên xe ngựa đi xuống, tìm một tiểu nhị trong cửa hàng còn mở cửa hỏi.
Ai ngờ tiểu nhị kia lại lắc đầu: "Ta ở phủ thành này đã ba năm, chưa từng nghe nói qua có y quán Huệ Dân, cô nương thử hỏi người khác xem?”
Đồng Thủy Đào liền tìm thêm hai người qua đường, bọn họ đều lắc đầu.
Nàng chỉ có thể thất vọng chạy về: "Tiểu thư, bọn họ nói phủ thành không có y quán này.”
Cố Vân Đông nhíu mày, bất kể là phủ Tuyên Hòa hay là phủ Khánh An, thậm chí là phủ Vĩnh Ninh được xây dựng lại sau thảm họa, y quán Huệ Dân đều đặt chân đến, hơn nữa thanh danh cũng không nhỏ, nơi này lại không có.
Lúc trước ở phủ Khánh An, cô và Tào chưởng quỹ của y quán Huệ Dân có quan hệ tốt, nhất là có Tống Đức Giang ở giữa, Tào chưởng quỹ chờ cô rời đi đã cho cô một phong thư.
Hắn nói y quán Huệ Dân trải rộng khắp nước Đại Tấn, tương lai cô có chuyện gì có thể tìm y quán hỗ trợ, dựa vào phong thư này, y quán Huệ Dân cũng có thể thuận tiện giúp đỡ cô.
Nhưng cô không nghĩ tới, phủ Vạn Khánh lại không có.
"Vậy thì đi thôi, trước tiên tìm khách điếm ở lại, ngày mai lại hỏi thăm chuyện Tân phủ."
"Dạ, tiểu thư."
Cuối cùng xe ngựa dừng lại ở cửa một khách điếm tên là Duyệt Lai, Cố Vân Đông thuê hai gian phòng, cô vẫn muốn có sự riêng tư của mình.
Lúc tiểu nhị đưa các cô lên lầu, cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Trong phủ Vạn Khánh có y quán nào tên là Huệ Dân không?”