Chương 232: Có Người Đi Theo Chúng Ta.
Tiểu nhị hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói: "Hình như không có. Nhưng phủ thành này lớn như vậy, y quán Huệ Dân cô nương nói có thể khuất ở trong ngõ nhỏ nào đó, tiểu nhân ít kiến thức, quay đầu lại sẽ giúp cô nương đi nơi khác hỏi một chút?"
“Đa tạ." Cố Vân Đông cười với hắn, lúc hắn đi còn đặc biệt cho tiền trà nước.
Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, quả nhiên càng thêm để ý.
Đồng Thủy Đào nhìn bóng lưng hắn còn nói một câu: "Tiểu nhị này thật cẩn thận."
“Cho nên người ta có thể được thưởng tiền, ngươi chỉ có thể thèm thuồng." Cố Vân Đông giễu cợt nàng ấy, cũng không quay đầu lại mà vào phòng.
Đồng Thủy Đào lập tức có chút ủ rũ, cầm đồ đạc trong tay vào trong phòng.
Khách điếm Duyệt Lai cách cửa thành không xa, Cố Vân Đông chỉ tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khẳng định còn phải tìm lại.
Tiểu nhị kia thật đúng là tận trách, sau đó chờ cô ăn cơm xong, còn nói chuyện mình đã hỏi thăm được: "Tiểu nhân đã hỏi chưởng quầy, cũng hỏi qua người tuần đêm điểm canh, quả thật không có y quán Huệ Dân.”
Cố Vân Đông nói lời cảm ơn, không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa.
Hôm nay cô nghỉ ngơi sớm, sáng sớm hôm sau ăn điểm tâm xong, cô hỏi tiểu nhị Tân phủ ở nơi nào.
Tân phủ ở phủ Vạn Khánh rất nổi danh, tiểu nhị lập tức chỉ đường, chỉ là có chút xa, phủ đệ ở thành tây.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào trực tiếp đi thành tây, tìm một khách điếm nghỉ ngơi ở vùng phụ cận sau đó đi ra cửa, tính đi xung quanh Tân phủ một chút.
Theo như tiểu nhị nói, Tân gia ở phủ Vạn Khánh này rất nổi danh, bởi vì Tân gia không chỉ có tiền, còn có thế.
Không nói cái khác, chỉ nói nhị thiếu gia Tân gia, đã cưới nữ nhi của tri phủ đại nhân phủ Vạn Khánh này, làm thông gia với tri phủ.
Chưa kể hơn hai mươi năm trước tiên hoàng xuôi nam du ngoạn, đến phủ Vạn Khánh này, chính Tân phủ đã tiếp đãi.
Cho dù tiên hoàng cũng không phải người tốt gì, nhưng Tân phủ từng có sự tích chói lọi như vậy, ở phủ thành này đi ngang cũng không có việc gì.
Bởi vậy lúc trước Tống Đức Giang nói cô có khả năng thì hãy bỏ ra tiền mua Bạch Mộc Tử từ Tân gia, hiện tại nghĩ đến quả thực muốn nện chết ông ta.
Mình bây giờ quả thật được coi là người có tiền, nhưng đó là so với thôn dân thôn Vĩnh Phúc mà thôi, so với Tân phủ, toàn bộ các gia đình khá giả đều chướng mắt được không?
Làm sao có thể mua??
Không thể mua, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác.
Thật hy vọng người đứng đầu Tân phủ cũng giống như Bành Trọng Phi lúc trước, là người dễ lừa gạt mà ngoan ngoãn móc đồ.
Cố Vân Đông thở dài nghĩ.
Nhưng mà sau khi cô đi một vòng quanh cửa Tân phủ, cô vẫn tính trở về khách điếm trước.
Vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn.
Đồng Thủy Đào hoàn toàn không biết tiểu thư đang suy nghĩ cái gì, tiểu thư đi tới nơi nào nàng đi theo đến nơi đó.
Cho đến khi hai người từ Tân phủ trở về, sắp đến khách điếm, Đồng Thủy Đào đột nhiên nhíu mày một chút.
Cố Vân Đông cũng nheo mắt lại, bước chân dừng lại.
Đồng Thủy Đào bước nhanh đến bên cạnh cô, tiến đến bên tai nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, có người đi theo chúng ta. Có phải người Tân phủ kia hay không, biết chúng ta đang đánh chủ ý với bọn họ?”
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, có phải ngươi nghĩ người Tân phủ quá thần thông quảng đại rồi không?
Cô lắc đầu: "Không, thủ đoạn theo dõi của người này rất vụng về, thoáng cái đã bị phát hiện.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
"Đi vào ngõ nhỏ bên kia." Cố Vân Đông ra hiệu, liếc mắt sang bên trái một cái.
Đồng Thủy Đào gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến ngõ nhỏ kia, vừa đi vào, liền xoay người lại, chờ đối phương đến.
Quả nhiên, một chút ngoài ý muốn cũng không có, người phía sau cũng theo sát vào ngõ nhỏ.
Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, đã đối diện với biểu tình cười lạnh của hai người Cố Vân Đông, cùng với bộ dáng khiêu khích của Đồng Thủy Đào muốn tiến lên đánh người.
Nhưng sau một khắc, biểu tình Của Cố Vân Đông thu lại, Đồng Thủy Đào cũng giật mình.
Bởi vì đối phương là một ông lão tuổi khá cao, áo khoác đầy mảnh vá, thoạt nhìn rất nghèo túng.
Thậm chí...
Cố Vân Đông cảm thấy người này có chút quen mắt, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra.
Ông lão kia cũng giật mình một chút, do dự một hồi lâu, mới khàn khàn hỏi: "Ngươi có phải là Cố, Cố cô nương không?”
Ông ta có chút không dám nhận, dù sao đối phương thoạt nhìn ăn mặc rất phú quý, hoàn toàn không giống người mình quen biết.
"Ta họ Cố, ông là..." Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, mở to hai mắt, hỏi: "Ông là ông Vu?"
Trên mặt đối phương hiện lên vẻ mừng như điên: "Thật sự là Vân Đông?"
“Đúng, là ta." Cố Vân Đông thật sự không nghĩ tới sẽ gặp lại ông cụ lúc trước gặp được ở ngoài cổng thành phủ Khánh An.
Cô tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh ông Vu: "Không nghĩ tới lại gặp mặt, ông có khỏe không?"
“Tốt, tốt, ta rất tốt." Vừa dứt lời, trong bụng ông ấy đột nhiên truyền đến tiếng ùng ục.
Ông Vu ngượng ngùng: "Buổi sáng đã uống chút cháo, đi ra ngoài một vòng đã không còn. "
“Bên kia có một cửa hàng sủi cảo, chúng ta đi ăn bát sủi cảo đi."
"Không cần không cần, ta về nhà ăn là được."
Cố Vân Đông đã đỡ ông ấy đi về phía bên kia: "Lần từ biệt trước cũng đã hơn nửa năm, vừa lúc cùng ông ôn chuyện, ta cũng muốn nếm thử sủi cảo bên này.”
Ông Vu không nói gì nữa, ông biết tiểu cô nương này từ trước đến nay luôn rất tốt bụng.
Lần trước, nàng còn cho bọn họ một sọt thức ăn, mới giúp ba người bọn họ kiên trì đến phủ Vạn Khánh này.
Đến quầy sủi cảo, Cố Vân Đông mua ba chén sủi cảo.
Ông Vu đúng là rất đói bụng, nhìn thấy sủi cảo trắng nõn mập mạp nổi trong chén, thật sự không nhịn được, lau mặt một cái rồi cúi đầu ăn.
Cố Vân Đông chờ ông ấy ăn xong mới hỏi: "Ông Vu, sao ông lại nhận ra ta?”
Hình tượng này của cô so với trước kia chênh lệch quá lớn, ánh mắt ông Vu tốt như vậy sao?
Ông Vu lau miệng một cái, mới cười nói: "Ta vẫn ngồi xổm ở bên kia, muốn tìm chút việc làm, nghe được giọng hai người nói chuyện, cảm thấy rất quen tai, đã không nhịn được mà đi theo phía sau. Kỳ thật cũng không nghĩ tới thật sự là ngươi, bị ngươi phát hiện, liền hỏi một chút, không nghĩ tới a..."
Ông nói xong lại cảm thán một tiếng, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, ngươi hiện tại ở chỗ nào?”
“Ta ở bên phủ Tuyên Hòa."
Ông Vu ngẩn cả người: "Phủ Tuyên Hòa? Lúc ấy ngươi đi về phía phủ Tuyên Hòa?"
“Vâng." Cố Vân Đông gật đầu: "Vốn định đến bên này." Cô nói dối một chút, kỳ thật ngay từ đầu mục tiêu của cô chính là phủ Tuyên Hòa, chỉ là không nói với bất luận kẻ nào mà thôi.
"Nhưng lúc đó nhìn thấy người đến phủ Vạn Khánh này nhiều như vậy, ta nghĩ nhiều người chạy nạn tới đây, đến lúc đó lại loạn thì làm sao bây giờ? Nên đã đổi hướng đi về phía phủ Tuyên Hòa."
“Thì ra là như thế." Ông Vu có chút thất thần thì thào: "Trách không được, trách không được lúc trước chúng ta tăng nhanh tốc độ cũng không đuổi kịp các ngươi, trách không được, cha ngươi tìm thế nào cũng không tìm thấy các ngươi."
Động tác lau miệng của Cố Vân Đông dừng lại, bất ngờ ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía ông ấy: "Ông Vu, ông nói cái gì? Cha ta?”