Chương 235: Vân Đông Nhà Chúng Ta.
Không bao lâu sau, quả thật nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang theo một tiểu tử đẩy một xe rau tới.
Cố Vân Đông vội vàng tiến lên, sau khi nói thân phận của mình, người đàn ông trung niên kia liền im lặng dẫn cô đi về phía trước.
Chỉ là hắn vẫn trầm mặt, biểu tình không dễ nhìn lắm, hình như cũng không quá vui vẻ.
Nhưng chuyện này ngược lại không sao cả, Cố Vân Đông chỉ cần đi vào xem một chút là được.
Đồng Thủy Đào ở trong ngõ nhỏ bên cạnh chờ, nàng lo lắng, mặc dù Cố Vân Đông bảo nàng đến Vu gia chờ Cố Đại Giang trước, nàng cũng không chịu.
Người đàn ông trung niên đẩy thức ăn đi vào cửa sau Tân phủ, gặp quản sự kia lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười, khen ngợi hai câu.
Cố Vân Đông đối với chuyện này không bình luận gì, vì cuộc sống mà thôi.
Từ hậu viện đến phòng bếp còn có một đoạn đường, Cố Vân Đông tuy rằng cúi đầu, khóe mắt vẫn luôn đảo quanh bốn phía.
Tân phủ quả thật giống như lời đồn có tiền có thế, không nói những nha hoàn gã sai vặt lui tới này, chỉ cần nhìn thấy phong cảnh dọc theo đường đi kia, bất kể là chế tác hay điêu khắc, đều cực kỳ tinh xảo.
Hơn nữa nha hoàn đi qua trong tay bưng khay, trên đó không phải là bát ngọc thì là đĩa ngọc, quả thực xa xỉ đến cực điểm.
Mình so sánh với bọn họ, căn bản là một trời một đất, ngay cả muốn người ta liếc mắt một cái cũng không đủ tư cách.
Cố Vân Đông có chút chua xót.
Bỗng nhiên, bên tai chợt truyền đến tiếng nói chuyện của hai nha hoàn, lỗ tai Cố Vân Đông dựng thẳng lên.
"Người kia thật thảm, bị nhị thiếu phu nhân tra tấn một hồi, lại bị nhị thiếu gia đánh mấy bản."
"Ai bảo hắn nhận nhầm người chứ?"
"Ai, đáng thương."
"Khụ khụ." Quản sự dẫn đường phía trước đột nhiên ho một tiếng, hai nha hoàn hoảng sợ, lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Cố Vân Đông cúi đầu, coi như không nghe thấy.
Không bao lâu sau, mấy người đã đi tới phòng bếp.
Quản sự kia rất cao ngạo, sai khiến Cố Vân Đông chuyển một giỏ rau xuống.
"Đặt ở đây, ngươi nhẹ một chút, tay chân long ngóng, làm chuyện gì cũng không được."
"Sao lại để rau củ ngổn ngang như vậy, lát nữa đầu bếp lại cằn nhằn ta. Ngươi xếp ngang đống rau xanh này ra, thẳng hàng thẳng lối đấy.”
“Cái sọt này của ngươi sao lại để bừa bãi như vậy, nhiều người qua lại, chẳng may vấp ngã thì làm sao bây giờ? Nếu trong tay đang bưng đồ chủ tử muốn, tất cả đều đổ ra, ngươi cũng không bồi thường nổi. "
Cố Vân Đông: "..." Cô nhịn.
Nhưng nếu cứ nhịn, ngay cả cơ hội rời khỏi phòng bếp cũng không có, thật sự làm cho người ta sốt ruột.
Hết lần này tới lần khác người làm công đi theo người đàn ông trung niên kia, còn tưởng rằng cô đến cướp miếng ăn của mình, từ lúc mới gặp mặt đã nhìn cô không vừa mắt, lúc này còn cùng mình đối nghịch.
Cố Vân Đông cảm giác đi theo người giao đồ ăn này là lựa chọn sai lầm, sau khi cô lấy giỏ rau cuối cùng xuống, liền hỏi nhà vệ sinh của quản sự ở đâu.
Ai ngờ quản sự kia lại liếc xéo cô một cái: "Nhà xí cái gì mà nhà xí? Ngươi còn muốn dùng nhà xí ở Tân phủ? Không phải mọi việc đều đã làm xong sao? Chịu đựng, trở về mà giải quyết. "
Cố Vân Đông: " ..." Trong lòng có một câu mẹ nó không biết có nên nói hay không.
Đang nghĩ có nên tìm cớ khác hay không, đột nhiên thấy một người phụ nữ trung niên hùng dũng hiên ngang đi vào.
Cố Vân Đông liếc mắt một cái, thấy phụ nhân này tuy rằng khí thế mười phần, nhưng quần áo trên người lại có vẻ rất không hợp với nàng ta, giống như một người phụ nữ nông thôn mặc quần áo quý phu nhân.
Người phụ nữ kia nhìn phòng bếp một vòng, nói: "Tổ yến của Vân Đông nhà chúng ta đâu, được chưa?”
Cố Vân Đông mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia.
Cô thiếu chút nữa đã đáp lại câu xưng hô kia của nàng ta, may mà lập tức phản ứng lại người nàng ta nói không phải là mình.
Bà tử trong phòng bếp vội vàng bưng tổ yến tới, cười đến sáng lạn: "Ở đây, sáng sớm đã hầm xong, mau đưa qua cho Cố di nương đi. "
Cố Vân Đông: " " Thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Họ Cố, còn gọi là Vân Đông?
Chẳng những cùng tên, còn cùng họ.
Phụ nhân kia hừ lạnh một tiếng: "Vân Đông nhà chúng ta hiện tại chính là người trong lòng nhị thiếu gia, các ngươi ai nấy đều là một đám nâng cao giẫm thấp, cũng không nên không để nàng ấy vào mắt. Chỉ nói các ngươi hầm một tổ yến mà thôi, còn ra sức từ chối lâu như vậy, còn muốn ta tự mình tới lấy, nếu còn có lần sau, sẽ bán toàn bộ các ngươi.”
Nói xong, nàng ta trực tiếp bưng tổ yến, vênh váo mà rời đi.
Người vừa biến mất, mấy bà tử trong phòng bếp nhìn bóng lưng nàng ta "phi" một tiếng, "Thật coi trọng chính mình, nữ nhi làm thiếp mà thôi, còn xem mình là chủ tử? Thật không biết xấu hổ."
“Chờ đi, nhị thiếu phu nhân đây là chưa ra tay, chờ nàng ta nhàn rỗi, Cố di nương này còn không chắc có thể làm được bao lâu."
Nhìn bọn họ không kiêng nể gì cả, còn dám chửi bới trước mặt người giao đồ ăn như bọn họ, có thể thấy được thật sự không để hai mẹ con Cố di nương này vào mắt.
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, nghe ba chữ Cố di nương, cô lại cảm thấy cả người không thoải mái.
Quản sự kia vừa lúc nói chuyện xong với người đàn ông trung niên, nói bọn họ có thể đi.
Cố Vân Đông muốn tìm cơ hội đi xung quanh đã không kịp nữa, chỉ có thể cau mày, hơi thất bại rời khỏi phòng bếp.
Nhưng cô ngược lại đã biết, nhị thiếu gia Tân phủ này mới nạp một thiếp, tên là ...
Quên đi, những chuyện này không quan trọng, cùng tên cùng họ mà thôi, còn có thể không cho phép?
Nhị thiếu gia kia xem ra hiện tại còn rất sủng người thiếp này, nói không chừng có thể xuống tay từ trên người nàng ta.
Cố Vân Đông vừa nghĩ, vừa đi theo người đàn ông trung niên kia ra cửa sau Tân phủ.
Vừa đi ra, người đàn ông kia liền nói với Cố Vân Đông: "Được rồi, chuyện Vu huynh nhờ ta đã làm xong, nhân tình thiếu hắn ta cũng trả xong. Cứ như vậy đi, không cần phải theo ta nữa.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Đa tạ."
“Không cần." Người đàn ông trung niên nói người bên cạnh đẩy xe trống đi.
Người làm công kia thấy Cố Vân Đông không phải cùng mình tranh giành việc làm, lập tức cao hứng, trước khi đi còn cho cô một mặt cười.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, Đồng Thủy Đào vẫn còn ở đó.
Ai ngờ vừa mới đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy một đám người vây quanh ở đó, chỉ trỏ không biết đang nói cái gì.
Cố Vân Đông nhíu mày, Đồng Thủy Đào bên kia đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới.
"Tiểu thư đã ra ngoài rồi sao? Thế nào rồi, không sao chứ?" Nàng ấy khẩn trương đánh giá Cố Vân Đông từ trên xuống dưới một hồi.
Đồng Thủy Đào cũng mặc một bộ nam trang bằng vải thô, dù sao ngay từ đầu nàng ấy cũng muốn đi theo vào, đáng tiếc, kế hoạch còn chưa nói ra miệng đã chết non.
Cố Vân Đông lắc đầu, chỉ vào đám người bên kia hỏi: "Nơi đó phát sinh chuyện gì?"
“Hình như vừa rồi có người bị hạ nhân Tân phủ ném ra ngoài, nghe nói bị đánh, rất nghiêm trọng."
Cố Vân Đông chợt nghĩ đến lời nói của hai nha hoàn kia, bị nhị thiếu gia Tân phủ đánh?
Cô không muốn xen vào việc của người khác, mang theo Đồng Thủy Đào trực tiếp đi qua đám người.
Nhưng mà ngay khi đi ngang qua người nọ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói mong manh.
"Vân Đông..."