Chương 236: Cuối Cùng Cũng Gặp Cố Đại Giang.
Lỗ tai Cố Vân Đông nhạy cảm, khi nghe được hai chữ này trong nháy mắt thân thể cứng đờ, bất ngờ quay đầu nhìn người nằm trên mặt đất.
Trước mặt có người ngăn cản, lúc này cô có chút thô lỗ kéo người nọ ra, lập tức ngồi xổm xuống, vén mái tóc che nửa khuôn mặt của người đàn ông kia lên.
Sau một khắc, thấy dung mạo thật sự của người đàn ông nằm trên mặt đất, tay cô bắt đầu kịch liệt run rẩy.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Đồng Thủy Đào thấy cô không thích hợp, vội vàng nhỏ giọng hỏi.
Cổ họng Cố Vân Đông căng thẳng, ngay cả một tiếng cũng không phát ra được. Cô nắm mạnh cổ tay phải đang run rẩy của mình, gian nan đặt lên cổ người đàn ông nằm trên mặt đất, cảm nhận được mạch dưới ngón tay còn đang nhảy lên, lúc này mới ép buộc mình tỉnh táo lại.
Cô cố sức đỡ người đàn ông, người vây xem vội vàng khuyên nhủ: "Vị tiểu huynh đệ này, đây là người mà người Tân phủ ném ra, ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác, miễn rước họa vào thân.”
Cố Vân Đông bất ngờ ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ, cổ họng cuồn cuộn, rốt cuộc phun ra một chữ: "Cút!"
"Ngươi..." Người nọ có lòng tốt khuyên cô ngược lại còn bị mắng, lập tức có chút tức giận, nhưng nhìn biểu tình hung ác lãnh khốc của Cố Vân Đông, lại có chút sợ hãi, cúi đầu xám xịt rời đi.
Cố Vân Đông một lần nữa cúi đầu, nói với Đồng Thủy Đào: "Nào, cẩn thận một chút, cõng hắn trở về khách điếm trước."
“Ồ, được được, tiểu thư." Đồng Thủy Đào khí lực lớn, vội vàng ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đỡ người đàn ông lên lưng.
Nàng cũng không dám dùng sức, tận lực khom lưng để cho người đang hôn mê ở trên lưng thoải mái một chút.
Chờ đi ra một đoạn đường, Đồng Thủy Đào mới hỏi: "Tiểu thư, người này là ai vậy?”
Thần kinh trên người Cố Vân Đông đến bây giờ vẫn căng thẳng, khóe miệng cũng mím chặt, hốc mắt có loại cảm xúc khát máu đang cuồn cuộn.
Qua một hồi lâu cô mới trả lời Đồng Thủy Đào, giọng lại khô khốc khàn khàn: "Ông ấy là cha ta.”
Đồng Thủy Đào bất ngờ mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ: "Là, là, là lão gia?"
“Đúng vậy." Cố Vân Đông làm thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ gặp lại Cố Đại Giang dưới tình huống như vậy.
Người đàn ông trên lưng Đồng Thủy Đào rất gầy, so với hình tượng Cố Đại Giang trong miệng ông Vu còn tệ hơn, ông ấy lại bị người Tân phủ ném ra, bị người Tân phủ đánh thành như vậy! !
Sắc mặt Cố Vân Đông tái mét, siết chặt nắm đấm.
Ba người rất nhanh đã đến khách điếm, tiểu nhị còn nhớ rõ trang phục hôm nay Cố Vân Đông mặc ra khỏi cửa, lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, vốn đây là sự riêng tư của khách hàng nên cũng không hỏi nhiều, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.
Bởi vậy lúc này nhìn thấy cô trở về, trên lưng còn cõng một người hôn mê bất tỉnh, vội vàng nghênh đón: "Cô nương, có chuyện gì vậy?"
“Làm phiền ngươi giúp ta tìm đại phu tới đây."
Cố Vân Đông trực tiếp đưa cho tiểu nhị một khối bạc vụn, rồi đỡ Cố Đại Giang đi thẳng lên lầu.
Cửa phòng mở ra, hai người lại cẩn thận đặt người lên giường.
Có lẽ động đến miệng vết thương, lúc nằm trên giường, Cố Đại Giang không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, lông mày nhíu lại.
"Nhẹ một chút." Cố Vân Đông vội vàng nói.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của ông ấy, lần đầu tiên cô cảm giác được một tia luống cuống, không biết phải như thế nào mới có thể giảm bớt thống khổ của Cố Đại Giang.
Cũng may, tiểu nhị rất nhanh đã dẫn đại phu tới.
Đây là đại phu ở y quán gần đây nhất, y thuật còn rất cao minh.
Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Đại Giang đầy máu, lông mày nhíu lên, phân phó Cố Vân Đông: "Trước tiên đi lấy một chậu nước nóng.”
Đồng Thủy Đào vội vàng xoay người đi lấy nước nóng.
Lúc này Dư đại phu mới cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Cố Đại Giang, quần áo trên người bị kéo ra, Cố Vân Đông không tiện nhìn nhiều, hít sâu một hơi xoay người.
Tiểu nhị ở lại hỗ trợ, vừa làm theo lời đại phu vừa hô nhẹ: "Trời ạ, sao lại đánh thành bộ dáng này? Máu thịt mơ hồ, sau này có phải nửa người dưới cũng không thể cử động được hay không? ...... Mẹ ơi, sao trên vai còn có một khối lớn như vậy, đây là bị bỏng sao, đã phồng rộp... Không phải chứ, rốt cuộc là ai làm vậy, người này cũng quá vô nhân tính, đầu ngón tay có phải đã bị giẫm gãy hay không..."
Cố Vân Đông đưa lưng về phía giường, càng nghe sắc mặt lại càng khó coi, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong mắt chỉ còn sự lạnh lùng.
Dư đại phu nhịn không được răn dạy một câu: "Ngươi câm miệng cho ta, la hét cái gì, đem kéo cho ta.”
Tiểu nhị không dám nói chuyện nữa, hắn cũng không biết người trên giường là ai. Nhưng xem ra cũng không có nhiều quan hệ với cô nương kia đúng không? Dù sao người này thân hình gầy gò, khuôn mặt thô ráp, thoạt nhìn chính là người lao động nặng.
Cũng không biết đã đắc tội với ai, đại khái là được vị Cố cô nương này có lòng tốt cứu trở về.
Đồng Thủy Đào bưng nước ấm tới, thấy sắc mặt tiểu thư không thích hợp, vội vàng đỡ cô ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, lão gia sẽ không có việc gì.”
Cố Vân Đông hơi nhắm mắt lại: "Ta biết.”
Phía sau truyền đến động tác rất nhỏ, tiểu nhị không còn lầm rầm nữa, chỉ là thỉnh thoảng hỏi một số vấn đề.
Nhưng những lời này vẫn truyền đến lỗ tai Cố Vân Đông, nghe được ngón tay cô càng nắm chặt.
Hồi lâu, mới nghe được giọng của Dư đại phu: "Cô nương." Hắn nghe thấy tiểu nhị gọi cô là cô nương.
"Vết thương trên người vị này có chút nghiêm trọng, hiện tại ta tạm thời xử lý cho hắn một chút, chỉ là thuốc dùng sau này sợ là không rẻ, ngươi..."
"Dùng." Cố Vân Đông cầm một tấm ngân phiếu ra: "Dùng thuốc tốt nhất, cố gắng giảm bớt đau đớn cho ông ấy, không nên lưu lại di chứng, cần gì cứ nói."
“Được, được." Dư đại phu thấy cách ăn mặc liền nghĩ cô nương này không quá giàu có, lúc trước còn có chút lo lắng, thấy nàng vừa ra tay đã là ngân phiếu một trăm lượng, vội vàng đồng ý.
Tiểu nhị cũng không nhịn được mà mở to hai mắt, đây không phải là trên đường tùy tiện cứu trở về sao? Cũng quá hào phóng đi nha!
Đại phu đã đi đến bên cạnh bàn, cầm giấy bút viết ra phương thuốc, lập tức giao cho tiểu nhị: "Phiền ngươi chạy một chuyến, đến y quán nhà ta lấy những loại thuốc này tới.”
Tiểu nhị vội vàng nhận lấy, vui mừng đáp ứng.
Hắn thông minh, biết cô nương này có vẻ rất coi trọng người đàn ông trên giường, vậy hắn giúp đỡ chạy việc vặt, đến lúc đó chắc chắn sẽ được thưởng.
Thừa dịp tiểu nhị rời đi, Dư đại phu mới rửa tay, đi đến bên cạnh cô, nói tình huống của Cố Đại Giang.
"Trên người bệnh nhân có ba vết thương tương đối nghiêm trọng, một là vết bỏng trên vai, chắc là bị nước sôi hất vào, cái này ngược lại còn tốt, nước trong bọc nước ta cũng đã chọc ra, lát nữa ta bôi thuốc mỡ lên, chờ sau này lên da mới là được rồi."
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, khẽ gật đầu.
"Chỗ thứ hai là ngón tay trái của hắn bị vật nặng đánh, xương hai ngón tay bị gãy."
Dư đại phu vừa nói xong, Đồng Thủy Đào che miệng hít vào một hơi.
Dư đại phu ngước mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục nói với Cố Vân Đông đang căng thẳng: "Ta đã dùng nẹp cố định cho hắn ta, cái này phải chậm rãi bồi dưỡng, về sau tốt nhất không nên nâng vật nặng.”