Chương 237: Không Để Ý Đến Một Điểm.
"Chỗ thứ ba, vết thương trên lưng hắn." Dư đại phu thở dài một hơi: "Đây là chỗ nghiêm trọng nhất, người đánh hắn kỹ thuật không tốt, ngoại thương nghiêm trọng, nội thương cũng không nhẹ."
Nội thương? Cố Vân Đông lập tức nghĩ đến lọ thuốc nội thương Thiệu Thanh Viễn cho mình.
Cô vội vàng sờ sờ cổ tay áo, kỳ thật là lấy bình sứ nhỏ kia ra từ trong không gian, nói với Dư đại phu: "Đây là thuốc trị nội thương, ngài xem một chút, cho ông ấy uống thì có xung đột gì với thuốc ngài kê hay không.”
Dư đại phu sửng sốt một chút, đổ một viên ra, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, lại dùng móng tay cạo một chút nếm thử, một lúc lâu sau con ngươi sáng lên, vội vàng gật đầu: "Có tác dụng, ta sẽ cho hắn ăn một viên.”
Hắn cầm thuốc, rất nhanh đã nghiền nát, pha với nước từng chút từng chút đút cho Cố Đại Giang.
Thấy người bệnh có ý thức nuốt xuống, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa trở về nói: "Ngoại thương của hắn cũng cần chú ý nhiều hơn, vết thương này dễ mưng mủ, cho nên sẽ dẫn đến sốt, vậy rất nguy hiểm.”
Cố Vân Đông biết, vết thương xử lý không tốt dễ bị viêm nhiễm, nhất là thời tiết này, một khi làm không tốt sẽ bị sốt. Trong thời đại này, phát sốt sẽ rất dễ mất mạng.
Dư đại phu nói với cô một số việc cần chú ý, lúc này tiểu nhị cũng lấy thuốc trở về.
Hắn cầm thuốc mỡ bôi cho Cố Đại Giang, lại bảo tiểu nhị vào phòng bếp sắc thuốc.
Chờ hắn chuẩn bị xong, đã qua mấy canh giờ.
Dư đại phu giúp Cố Đại Giang mặc quần áo vào, lúc này mới đứng dậy lau mồ hôi, nói: "Kế tiếp phải dựa vào chính hắn, nếu có chuyện gì không thích hợp, ngươi hãy cho người đến tìm ta. Nếu tình hình tốt hơn, ngày mai ta sẽ đến thay thuốc cho hắn."
“Đa tạ Dư đại phu." Cố Vân Đông cảm kích tiễn hắn ra ngoài.
Tiểu nhị cũng thông minh đi xuống lầu, không lâu sau lại bưng đồ ăn lên: "Cô nương, cũng đến giờ rồi, ăn cơm trưa trước đi."
“Để đó đi, hôm nay vất vả cho ngươi, ngươi cũng đi ăn đi."
"Không vất vả, vậy tiểu nhân đi ra ngoài trước, cô nương cứ từ từ dùng, có gì phân phó cứ việc gọi tiểu nhân."
Hắn ra cửa, còn nhẹ nhàng đóng lại.
"Tiểu thư, ăn cơm trước đi." Đồng Thủy Đào nhỏ giọng gọi cô.
Nàng hiếm khi nhẹ giọng nói nhỏ, bởi vì thoạt nhìn tâm tình tiểu thư rất không tốt, tình huống của lão gia cũng không lạc quan.
Cố Vân Đông lại không có tâm tư dùng cơm, cô nói Đồng Thủy Đào ăn trước, chính mình lại đi đến bên giường, ngồi ở đó nhìn Cố Đại Giang nhắm mắt mê man không tỉnh.
Sự tức giận trong lòng đã bị cô kìm nén lại, cô chậm rãi nhắm mắt, hồi lâu mới một lần nữa nhìn về phía người trên giường.
Cố Đại Giang rất gầy, vốn cũng rất gầy, nhưng không tiều tụy như bây giờ, thân hình gầy trơ xương, nhìn giống như già đi mấy tuổi.
Cô nghĩ, rốt cuộc cô đối với Cố Đại Giang rất khác, trong lòng cô, Cố Đại Giang chỉ là người tồn tại trong trí nhớ.
Nếu không phải có mấy người Dương thị, cô sẽ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của hắn, đối với cô mà nói, Cố Đại Giang chỉ là một người xa lạ quen thuộc mà thôi.
Về sau ở cùng mẹ, Vân Thư Vân Khả, trái tim Cố Vân Đông dần dần được ủ ấm, cảm giác tồn tại của Cố Đại Giang trong trí nhớ lại càng mạnh mẽ. Vì thế hình tượng Cố Đại Giang trong hồi ức mới dần dần sống động hơn, trở nên có máu có thịt, cũng có tình cảm.
Có lẽ, bởi vì Cố Đại Giang trong trí nhớ quá có năng lực, cho nên cô cảm thấy, cho dù là ở một mình ông ấy cũng sẽ sống rất tốt. Ít nhất so với cô mang theo mẹ cùng đệ đệ muội muội còn tốt hơn rất nhiều, thậm chí ông ấy có thể đã làm ra một phen sự nghiệp lớn.
Nhưng cô đã bỏ qua điều quan trọng nhất.
Cố Đại Giang trọng tình, ông ấy coi người nhà quan trọng hơn bản thân mình.
Ở trong lòng ông ấy, thê tử không rành thế sự, con gái lớn đa sầu đã cảm, con trai con gái út tuổi còn nhỏ, một nhà bốn người như thế, trên đường chạy nạn bốn phía đều là lang sài hổ báo, phải làm sao mới có thể bình an sống sót?
Ông chắc chắn có khả năng nên sự nghiệp, nhưng ông không thể chờ đợi. Ông rất sợ, sợ chỉ cần mình hơi chậm một bước, thê nhi khả năng sẽ không thể tìm lại được nữa.
Có lẽ trong lòng Cố Đại Giang, ông cũng không dám ôm hy vọng bốn người nhà đều còn sống.
Ông chỉ có thể nghĩ tìm được người nào hay người đó, ông không có biện pháp chậm lại dù chỉ một bước chân.
Cho nên, mới giống như ông Vu nói, trên người ông ngoại trừ lưu lại chút tiền đồng miễn cưỡng có thể ăn no ra, toàn bộ đều lấy ra tìm vợ con.
Khóe miệng Cố Vân Đông mím chặt, giờ khắc này, cô mới cảm nhận được tình yêu nặng trĩu mà Cố Đại Giang dành cho người thân.
"Tiểu thư, người đừng lo lắng, lão gia nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta đã dùng thuốc tốt nhất." Đồng Thủy Đào đã ăn xong, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, giống như bị đả kích rất lớn.
Nhất thời trong lòng nàng có chút khổ sở, cũng có chút tự trách.
Nếu như lúc lão gia bị người Tân phủ ném ra liền đi qua mang người về tìm đại phu, có phải thương thế của lão gia sẽ không trở nên nghiêm trọng như vậy không?
Đều do Tân phủ, quá đáng, dựa vào cái gì mà đánh lão gia thành như vậy.
"Tiểu thư, người ăn chút gì trước đi, ăn no chờ lão gia tỉnh lại mới có khí lực chăm sóc ông ấy có phải không?"
Cố Vân Đông khẽ gật đầu, đưa tay sờ trán Cố Đại Giang một chút, may mắn không sốt.
Lúc này cô mới ngồi xuống bàn ăn.
Lúc Cố Vân Đông ăn cơm lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Thủy Đào, lát nữa muội đến Vu gia một chuyến. Ngày hôm qua đã nói rồi, chờ từ Tân phủ đi ra sẽ đến Vu gia, hiện tại đã canh giờ này, chỉ sợ ông Vu sẽ lo lắng cho chúng ta."
Đồng Thủy Đào cũng nghĩ đến chuyện này, vỗ mạnh đầu một cái: "Muội cũng quên mất, vậy được, muội lập tức đi qua một chuyến."
“Thuận tiện nói với ông Vu một tiếng, ta đã tìm được cha." Dừng một chút, cô lại bổ sung một câu: "Đừng nói chuyện ông ấy bị thương."
“Dạ tiểu thư."
Đồng Thủy Đào rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Vân Đông và Cố Đại Giang.
Cô lại vắt khăn tay, lau mặt cho Cố Đại Giang.
Ai ngờ vừa tới gần, người trước mặt lại đột nhiên mở mắt ra.
Cố Vân Đông cũng sửng sốt một chút, Cố Đại Giang cũng giật mình, có chút không xác định cố gắng nhìn Cố Vân Đông hai lần.
Hồi lâu, mới khàn khàn mở miệng: "Vân Đông??”
“...... Là ta.”
Cố Đại Giang cười: "Hôm nay sao lại mặc nam trang? Lông mày cũng trở nên thô như vậy, cha thiếu chút nữa đã không nhận ra con.”
Cố Vân Đông mím môi, có chút chần chờ hỏi: "Ngài đã tỉnh chưa?”
Cố Đại Giang vươn tay, vừa cử động một cái, mới phát hiện mình nằm sấp, trên người cũng rất đau.
Một cơn đau bén nhọn lập tức truyền đến ót ông, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cố Đại Giang kêu lên một tiếng đau đớn, đầu rơi mạnh vào gối mềm mại, nhắm mắt lại.
Cố Vân Đông lập tức nóng nảy, tiếng xưng hô mà cô vẫn nghẹn ở cổ họng cũng bật thốt ra: "Cha, có phải đã động vào vết thương không? Đau ở đâu?”
Cố Đại Giang lại mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô: "Vân, Vân Đông?!”