Chương 238: Cha Con Gặp Nhau.
"Là con, cha."
Cố Đại Giang hít vào một hơi: "Ta, ta không nằm mơ chứ?”
Ông nói, một tay nắm lấy tay Cố Vân Đông, lực đạo rất lớn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Vân Đông, sợ mình nháy mắt, người trước mắt bỗng nhiên lại biến mất.
Cố Vân Đông chậm rãi ngồi xổm xuống, để ông ấy nắm tay mình, cười nói: "Vâng, không nằm mơ, cha, con ở trước mặt cha, con khỏe mạnh, cha tìm được con rồi.”
Cố Đại Giang mở to hai mắt, rất nghiêm túc nghe xong lời cô nói, cánh môi lại hơi run rẩy, tay đang nắm lấy tay cô cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Cố Vân Đông nhẹ nhàng nắm lấy tay kia, nhẹ nhàng nói: "Cha, cha có đau ở chỗ nào không? Cha bị thương, đại phu nói cha không thể lộn xộn.”
Cố Đại Giang rốt cuộc cũng chớp chớp mắt một chút, giọng lại khàn khan: "Vân Đông, thật sự là Vân Đông?"
“Dạ."
"Thật sự là con?"
"Là con."
"Thật sự, là thật."
"Cha."
Cố Đại Giang đột nhiên cười, ngay sau đó nước mắt liền chảy ra, chậm rãi trượt xuống hai má rơi vào gối.
"Cha."
"Không có việc gì, phụ thân không có việc gì, chỉ là cao hứng, ta rất hạnh phúc." Giọng ông nghẹn ngào, có chút không khống chế được cảm xúc.
Ông tìm lâu như vậy, thiếu chút nữa đã tuyệt vọng.
Lúc ông bị ném ra khỏi Tân phủ, lúc ấy tiếc nuối duy nhất trong lòng ông, chính là không tìm được vợ con, không biết bọn họ còn sống hay không, hay là đã đi trước một bước ở trên trời chờ ông.
Không nghĩ tới vừa tỉnh lại, nữ nhi đã ở bên cạnh, ông thỏa mãn, rất thỏa mãn.
Vết thương trên người một chút cũng không đau, ông rất cao hứng, chưa từng cao hứng như vậy.
Cố Vân Đông vội vàng cầm khăn lau cho ông, khóe mắt cũng chua xót, hốc mắt hồng lên: "Con cũng rất vui.”
Cố Đại Giang cười, trong nháy mắt đó vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Chỉ là sau một khắc, ông đột nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía sau Cố Vân Đông.
Nhưng nơi đó, không có ai, tay ông nhẹ nhàng run lên một chút, muốn mở miệng, lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Cố Vân Đông biết ông đang tìm ai, lập tức cười nói: "Nương, Vân Thư Vân Khả đều rất tốt.”
Cố Đại Giang sửng sốt, tầm mắt một lần nữa dừng lại trên người cô.
Cố Vân Đông tiếp tục nói: "Lúc trước con thấy phủ Khánh An đại loạn, sợ không bảo vệ được mẫu thân cùng đệ đệ muội muội nên đã dẫn bọn họ đi phủ Tuyên Hòa, hiện giờ đang ở thôn Vĩnh Phúc dưới phủ Tuyên Hòa. Bọn họ đều đang ở nhà, chờ chúng ta quay lại.”
Dừng một chút, cô lại nói: "Thực xin lỗi, cha, con không thực hiện ước định với cha."
“Không, con làm đúng, làm rất đúng." Giọng Cố Đại Giang cũng nhẹ hơn hai phần, biết người nhà đều bình an vô sự, cả người lại có tinh thần: "Không có gì quan trọng hơn an toàn của các con, là cha lúc ấy suy nghĩ không chu đáo, thật không ngờ cửa thành phủ Khánh An lại đóng chặt, chọc cho mọi người tức giận tạo nên đại loạn. Con..."
"Vậy cha thì sao." Cố Vân Đông không muốn ông ấy tự trách, nói sang chuyện khác: "Sao cha lại đến phủ Vạn Khánh? Kỳ thật con đã đi phủ Khánh An tìm cha, còn từng gặp qua hai vợ chồng Bao Xuân Hoa, bọn họ nói đã gặp cha, tận mắt nhìn thấy cha rời khỏi cửa thành, đáng tiếc không biết sau đó cha đi đâu. Con còn đi..."
Cô dừng một chút, rốt cuộc cũng không đem chuyện ở thôn Cố Gia nói ra.
Từ từ hẵng nói, thôn Cố Gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng phải nói cho cha biết, nhưng hiện tại vẫn chưa nên nói.
Cố Đại Giang sửng sốt một chút, thật đúng là không nghĩ tới con gái đi qua phủ Khánh An.
Ông mím môi, nhíu mày nói: "Lúc trước cha nghĩ các con sẽ ở phủ Khánh An chờ nên luôn ở phủ Khánh An tìm kiếm các con. Sau đó..."
Giọng nói của ông thấp xuống: "Sau đó gặp tiểu cô con.”
Cố Thu Nguyệt? Cố Vân Đông kinh ngạc: "Không phải tiểu cô đã chết sao?”
“Chết rồi?” Cố Đại Giang nhíu mày: "Chết khi nào? Lúc cha gặp, nàng ta vẫn còn sống.”
Ông và Cố Thu Nguyệt tuy rằng là huynh muội, nhưng tình cảm thật sự lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là đã trở mặt, nghe giọng điệu của ông đã nghe ra được.
"Con đã gặp qua dượng, hắn nói vậy." Bất quá những chuyện này không quan trọng: "Cha đụng phải tiểu cô rồi sao?"
“Nàng ta nói các con tới phủ Vạn Khánh, kỳ thật lúc đầu cha cũng không tin nàng ta." Nhưng sau đó Cố Đại Giang lại hỏi thăm một hồi, quả thật có mấy người nói cho ông biết đã đụng phải một nhà như vậy, trước khi phủ Khánh An đại loạn đã đi về phía phủ Vạn Khánh.
Lúc này ông mới tới phủ Vạn Khánh, về sau đụng phải Vu gia, không nghĩ tới Vu gia còn được Vân Đông trợ giúp. Ngay cả Vu gia cũng nói bọn họ đi tới bên này, cho nên Cố Đại Giang mới có thể ở lại phủ Vạn Khánh tìm bọn họ hơn nửa năm nay.
Cố Vân Đông âm thầm thở dài một hơi, thật sự là trời đưa đất đẩy, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Nếu lúc trước cô đi về phía phủ Vạn Khánh, có phải đã có thể sớm gặp nhau không?
Nhưng người phụ nữ Cố Thu Nguyệt kia mới thật sự đáng chết, người khác có lẽ thật sự nhìn thấy các cô đi tới đây, nhưng Cố Thu Nguyệt lại rất rõ ràng, lúc trước nàng ta còn bảo Phó Minh đưa người Tiền gia kia đuổi theo các cô, muốn bán cháu trai cháu gái mình.
Cố Vân Đông tức giận, Cố Thu Nguyệt tốt nhất là đã chết, nếu không chết cô sẽ giết chết nàng ta.
Cô thầm hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Cố Đại Giang mệt mỏi, mới biết đã nói một hồi, những chuyện này cứ chậm rãi nói, trên người ông ấy còn bị thương, nên nghỉ ngơi, là cô đã xem nhẹ.
"Cha, trên người cha còn có vết thương, trước tiên cứ dưỡng tốt vết thương quan trọng hơn. Bây giờ chúng ta đoàn tụ, sau này có rất nhiều thời gian để nói, con còn có rất nhiều điều muốn nói cho cha biết."
“Ừm." Ông đã tìm được thê nhi, tất nhiên phải sống thật tốt, dưỡng thương quan trọng hơn, cũng không thể mang bộ dạng này trở về gặp nương tử và bọn nhỏ.
"Đúng rồi, trước tiên ăn chút gì đó, con đã bảo tiểu nhị chuẩn bị cháo ngọt, cha lót bụng trước. Sau đó uống thuốc rồi mới có thể nghỉ ngơi."
Cô nói xong liền vội vàng mở cửa phòng, bảo tiểu nhị bưng cháo ấm tới.
Cố Đại Giang nhìn bóng lưng Cố Vân Đông, khẽ mỉm cười.
Cố Vân Đông đút từng thìa từng thìa nhỏ cho ông, thật vất vả mới ăn xong, lại uống thuốc, sau đó muốn ông ngủ.
Đưa tay điều chỉnh gối đầu cho Cố Đại Giang một chút, ông bị thương ở lưng, chỉ có thể nằm sấp hoặc nghiêng, biên độ dao động cũng không thể quá lớn, dễ làm nứt vết thương.
Cố Đại Giang thật sự mệt mỏi, trên người cũng rất đau, kỳ thật ông không nỡ nhắm mắt, muốn nhìn nữ nhi nhiều hơn.
Nhưng ông thật sự có chút không chống đỡ nổi, vừa nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khi trời sắp tối, Đồng Thủy Đào mới trở về.
Nghe nói Cố Đại Giang tỉnh lại, lập tức cao hứng: "Tiểu thư, người đi nghỉ ngơi, muội trông lão gia."
“Muội trông đến nửa đêm, nửa đêm ta đến."
“...... Được rồi.”
Cố Vân Đông đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi, chỉ là ngủ không an ổn lắm, luôn lo lắng Cố Đại Giang sẽ xảy ra chuyện gì.
Không đến nửa đêm cô đã tới đây đổi với Đồng Thủy Đào.
Cũng may hết thảy đều thuận lợi, Cố Đại Giang không sốt, thương thế của ông ấy cũng đang chuyển biến tốt đẹp.