Chương 239: Vân Đông Thật Xinh Đẹp.
Sau khi trời sáng, Dư đại phu lại tới.
Kiểm tra cho Cố Đại Giang một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ta thay thuốc cho hắn trước, đơn thuốc kê ngày hôm qua vẫn tiếp tục uống."
“Cám ơn Dư đại phu."
Cố Đại Giang ngủ say, nhưng vẫn bị động tác đổi thuốc đánh thức.
Dư đại phu thấy ông mở mắt ra, hiền lành cười: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào đặc biệt đau không? Thở ra hít vào có cảm thấy tắc nghẽn, khó khăn không?”
Cố Đại Giang rất nhanh đã nhận ra thân phận của hắn: "Không có, ngoại trừ chỗ vết thương đau ra, những chỗ khác đều không sao.”
Nói xong ông vội vàng tìm bóng dáng Cố Vân Đông, thấy cô còn ở đây, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là...
Sao con gái ông lại đẹp như vậy? Lông mày thô ngày hôm qua được rửa sạch, thay đổi một bộ quần áo khác, bộ này thoạt nhìn giá trị cũng không nhỏ, sắc mặt cũng hồng nhuận, so với bộ dạng gầy yếu trước kia đã đẹp hơn không chỉ một chút.
Dư đại phu thay thuốc xong, lại dặn dò một ít chuyện rồi rời đi.
Cố Vân Đông đi đến mép giường ngồi xuống, thấy Cố Đại Giang vẫn nhìn chằm chằm mình, không khỏi kỳ quái: "Cha nhìn cái gì?”
Cố Đại Giang dừng một chút, cười nói: "Vân Đông thật xinh đẹp.”
Cố Vân Đông lập tức có chút ngượng ngùng: "Nào có người cha nào lại khen nữ nhi như vậy?
"Cha nói thật." Ông trông rất tự hào.
Đáng tiếc, trên người có vết thương, ngay cả ngẩng đầu cũng khó khăn.
Nghĩ đến vết thương, Cố Vân Đông không khỏi nhíu mày: "Cha, vì sao Tân phủ lại đánh cha, còn tàn nhẫn như vậy, thiếu chút nữa lấy mạng của cha.”
Lúc hỏi lời này, trong nháy mắt trên mặt Cố Vân Đông tràn ngập tức giận, mơ hồ còn hiện lên một tia sát khí.
Cô không biết cha cô đắc tội gì với Tân phủ, nhưng với tính tình của cha cô, tuyệt đối không đến mức bị Tân phủ dồn vào chỗ chết.
Món nợ này cô không thể bỏ qua được.
Cố Đại Giang hơi rũ mi mắt xuống, nghĩ đến chuyện xảy ra trong Tân phủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, cười nói: "Không có gì, hiện tại không phải đã không có việc gì sao? Chuyện đã trôi qua."
“Cha không nói, con tự mình đi Tân phủ hỏi."
"Vân Đông."
Cố Vân Đông mím chặt môi, rất kiên định nhìn hắn.
Cố Đại Giang cười khổ: "Sao con lại cố chấp như vậy?
"Cha nói đi."
Cố Đại Giang âm thầm thở dài một hơi, mới nhỏ giọng nói: "Hai ngày trước, ta nghe được một tin tức. Nói nhị thiếu gia Tân phủ muốn nạp một thiếp, thiếp kia họ Cố, tên là Vân Đông.”
Thân thể Cố Vân Đông cứng đờ, trong nháy mắt hiện lên lời nói của người phụ nữ khi cô cải trang trà trộn vào phòng bếp Tân phủ.
Đúng rồi, Tân phủ có một di nương cùng họ cùng tên với cô.
"Cha cho rằng... đó là con sao?" Trách không được, trách không được vừa rồi ông ấy không muốn nói, là sợ cô tự trách?
Cố Đại Giang "Ừ" một tiếng: "Cha nghe nói Cố di nương kia là người nông thôn, cũng chạy nạn tới bên này, mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng cũng đẹp. Hơn nữa nàng ta không muốn làm thiếp, là bị nhị thiếu gia cưỡng ép đưa về. Vì thế còn bắt luôn mẹ nàng ta, lấy tính mạng uy hiếp.”
Tất cả các loại dấu hiệu cho thấy đây rất có thể là con gái và vợ ông.
Cố Đại Giang luống cuống, ông muốn hỏi thăm nhưng không dễ dàng như vậy.
Nhưng giờ phút này thê tử nữ nhi bị bức bách làm thiếp không có cửa cầu cứu, ông không thể ngồi yên.
Cố Đại Giang liền tìm mọi cách trà trộn vào Tân phủ.
Ông có bản lĩnh, Tân phủ không dễ vào, nhưng hắn thật sự vào được.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không hoàn toàn giống như vậy.
Vị tên là Cố Vân Đông kia, quả thật lúc đầu không vui, nhưng nương của nàng ta lại không phải bị nhị thiếu gia bắt đi, mẹ nàng là tự động giúp nhị thiếu gia lừa nữ nhi của mình vào.
Hơn nữa vị Cố di nương kia, vào Tân phủ mới một ngày đã bị phú quý bên trong mê hoặc, cam tâm tình nguyện làm thiếp của nhị thiếu gia Tân phủ.
Ban đầu Cố Đại Giang không hỏi thăm ra những chuyện này, ông là một người hoàn toàn xa lạ, lo lắng hỏi thăm chỗ ở của Cố Vân Đông, lại trốn ở Tân phủ một ngày, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Người phát hiện lại là vị phu nhân nhị thiếu gia Tân phủ kia, là nữ nhi tri phủ đại nhân phủ Vạn Khánh.
Khi nàng ta nhìn thấy Cố Đại Giang, đồng thời cũng nhận được tin tức người này muốn tiếp cận Cố di nương.
Lúc ấy nhị thiếu phu nhân đã cười, sau khi đánh giá Cố Đại Giang một phen, liền hoài nghi quan hệ giữa ông và Cố di nương.
"Nghe nói Cố di nương còn có một người cha, ngươi quan tâm nàng ta như vậy, không phải chính là cha nàng ta chứ?"
Cố Đại Giang phủ nhận, nhị thiếu phu nhân thấy thế, ngược lại càng thêm xác định: "Khẩn trương cái gì? Sợ ta làm gì Cố di nương sao?”
Cố Đại Giang càng thêm không thừa nhận, nhưng mặc kệ nhị thiếu phu nhân thật sự nhận định hay chỉ vì tâm tình không tốt, tóm lại nàng ta nói một câu: "Nếu ngươi thừa nhận quan hệ với Cố di nương, ta sẽ thả ngươi đi, nếu ngươi không thừa nhận, vậy ngươi chính là kẻ trộm tự tiện xông vào Tân phủ.”
Nàng ta nói lời này ánh mắt rất nghiêm trọng, trực tiếp nói với hộ vệ Tân phủ ở một bên: "Đánh gãy ngón tay hắn, đây chính là cái giá phải trả cho việc dám đến Tân phủ trộm đồ.”
Cố Đại Giang thậm chí không kịp giải thích, ngón tay đã bị đặt trên mặt đất, hộ vệ đánh một gậy lên.
Ông đau đến ngã về phía sau, một nha hoàn phía sau lại cầm ấm trà nóng bỏng đổ lên người ông.
Trong nháy mắt nóng đến cả người ông đều co rút lại, bả vai lập tức nổi lên bong bóng.
Tuy nhiên, sự tra tấn của ông vẫn chưa kết thúc.
Cũng không biết ai nói cho Cố di nương, vị Cố di nương kia cùng nhị thiếu gia tới, nói nhị thiếu phu nhân cố ý tìm người giả mạo cha nàng ta, muốn làm hỏng thanh danh của nàng ta.
Cố Đại Giang lúc này mới biết ông nhận lầm người, vị Cố di nương này không phải nữ nhi của mình, nhà bọn họ tuy rằng chạy nạn tới đây, nhưng cũng là tổ tiên chạy nạn đến.
Nhị thiếu gia tất nhiên không tiện khiển trách nhị thiếu phu nhân, nạp thiếp hắn vốn đã có chút đuối lý.
Nhưng vị Cố di nương kia là người đang được sủng ái, còn nóng hổi, dù thế nào cũng phải vì nàng ta làm chủ không phải sao?
Vì thế hắn đem tất cả sai lầm đổ lên người Cố Đại Giang, nói hắn giả mạo phụ thân Cố di nương vào phủ lừa gạt, quả thực đáng ghét, để hộ vệ đè ông lại đánh hai mươi bản.
Cho đến khi người hấp hối mới ném ra ngoài.
Cố Vân Đông nghe được cả người phát run, mấy tên khốn khiếp này, căn bản không để mạng người vào mắt.
Một người để trút giận.
Một người vì tranh sủng mà giẫm đạp.
Một người vì trái ôm phải ôm, trấn an thê tử, lấy lòng thị thiếp.
Cho nên có thể tùy tiện lấy mạng cha cô! !
Cố Vân Đông nhanh chóng cúi đầu, không để cha nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt cô.
"Cha không có việc gì, con xem, nếu không phải bị một lần như vậy, cha cũng không gặp được con đúng không?" Cố Đại Giang còn an ủi cô.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười.
Không, không trải qua một lần như vậy, cô có thể ở nhà đợi Cố Đại Giang bình yên vô sự trở về, mà không phải quanh quẩn bên bờ vực sinh tử, đến bây giờ xoay người còn đau đến toát mồ hôi lạnh như vậy.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, đè nén tức giận, hết lần này tới lần khác Đồng Thủy Đào vào cửa.
Rất khẩn trương tiến đến bên tai cô nói: "Tiểu thư, hình như xảy ra chuyện.”