Chương 240: Có Phải Tìm Chúng Ta Tính Sổ Không.
Cố Đại Giang nhìn thấy Đồng Thủy Đào cũng sửng sốt, còn có nàng ta vừa rồi gọi Vân Đông là gì?
Tiểu thư?
Ông ngạc nhiên nhìn hai người, Đồng Thủy Đào lúc này mới phát hiện Cố Đại Giang tỉnh lại, vội vàng cung kính mở miệng: "Lão gia."
Cố Đại Giang: " ..."
Cố Vân Đông hỏi Đồng Thủy Đào: "Xảy ra chuyện gì?”
Nàng ấy nhìn thoáng qua Cố Đại Giang, nhỏ giọng chỉ có Cố Vân Đông mới có thể nghe được.
"Tiểu thư, muội vừa mới ở cửa khách điếm, nhìn thấy nhị thiếu gia Tân phủ mang theo hai hộ vệ hùng hổ đi về phía này. Tiểu thư nói xem, có phải hắn biết chúng ta mang lão gia về nên đến tính sổ không?”
Cố Vân Đông đứng lên: "Ta đi ra ngoài xem một chút, muội chiếu cố cha ta."
“Vâng, tiểu thư."
Cố Vân Đông mở cửa phòng, quả thật nhìn thấy một người thoạt nhìn là công tử nhà giàu mang theo hai hộ vệ vào khách điếm, đang đi lên lầu.
Nhị thiếu gia Tân phủ sẽ không phí sức như vậy, ngay cả một người mà bọn họ hoàn toàn không để vào mắt được người ta cứu đi còn tự mình dẫn người đến tính sổ chứ?
Cố Vân Đông cảm thấy không có khả năng.
Quả nhiên, công tử kia tuy rằng đi lên, nhưng đi về một hướng khác.
Rất nhanh, một gian phòng trong hành lang được mở ra, một người đàn ông trung niên cung kính mời hắn đi vào.
Về phần hai hộ vệ phía sau thì dừng lại ở cửa, tận tâm tận trách đứng ở bên ngoài canh giữ.
Trước khi người đàn ông trung niên kia đóng cửa, còn nói về phía tiểu nhị bên ngoài: "Đi pha một ấm trà ngon tới."
“Vâng." Tiểu nhị lập tức xoay người đi xuống lầu.
Con ngươi Cố Vân Đông híp lại, xoay người đi vào gian phòng bên cạnh, tìm bộ quần áo vải thô hôm qua, nhanh chóng thay quần áo, lại tùy ý nhồi tóc vào trong mũ, lông mày vẽ thô, sắc mặt u ám, cuối cùng thay giày rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc, tiểu nhị vừa lên lầu.
Cố Vân Đông nhanh chóng lấy ra một khẩu súng từ trong không gian, đây là súng đồ chơi, bởi vì quá giống, nên được Cố Vân Đông lấy ra hù dọa người khác. Dù sao ở tận thế, các loại yêu ma quỷ quái mất đi nhân tính đều xuất hiện, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp đều cảm thấy dễ bắt nạt.
Cố Vân Đông dựa vào khẩu súng đồ chơi này đã dọa được không ít người.
Viên đạn của khẩu súng này hình tròn giống như kẹo đường, sẽ không làm cho người ta bị thương, nhưng bắn ra từ họng súng, chắc chắn rất đau.
Cô chĩa hai phát vào đầu gối của tiểu nhị.
Đầu gối tiểu nhị cong lại, thiếu chút nữa ném khay trong tay ra ngoài.
Cố Vân Đông nhanh tay bắt lấy cái khay kia, thấp giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tiểu nhị hít một hơi, ngẩng đầu nhìn thấy là cô: "Cố cô nương? Sao cô nương lại ăn mặc như vậy?"
“Ta ra ngoài có chút việc, ăn mặc thế này sẽ thuận tiện hơn một chút." Cố Vân Đông đỡ người dậy, lại hỏi: "Ngươi sao vậy?"
“Không biết tại sao, chân hình như bị cái gì đó đột nhiên đánh vào một cái." Tiểu nhị quay đầu nhìn một chút, cũng không phát hiện ra cái gì: "Có chút đau."
“Ta thấy ngươi nên đi ra bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút đi."
"Nhưng..." Hắn khó xử nhìn thoáng qua khay trong tay.
Cố Vân Đông cười cười: "Ta đưa qua cho ngươi."
“A??" Tiểu nhị kinh ngạc: "Không phải cô nương muốn ra ngoài sao?”
“Ta cũng không có việc gấp gì, chỉ đưa trà nước mà thôi, đưa xong sẽ đi, đưa đến gian phòng nào?”
Cố Vân Đông nói xong, đã hoàn toàn nhận lấy khay.
Tiểu nhị theo bản năng chỉ vào gian trong cùng.
Cố Vân Đông gật đầu: "Được rồi, ta đưa cho. Hai ngày nay ngươi giúp ta chạy trước chạy sau, coi như ta cảm ơn ngươi.”
Cô nói xong cũng không đợi hắn phản ứng đã bưng khay rời đi.
Tiểu nhị lúc này mới đưa tay xoa xoa chân, lập tức đứng thẳng một chút. Ồ, không đau nữa?
Hắn thở ra một hơi, lập tức nghĩ, không đúng, hắn siêng năng giúp Cố cô nương chạy việc vặt là vì tiền thưởng. Cố cô nương giúp mình đưa trà qua, không phải tính toán không muốn trả thù lao chứ?
Tiểu nhị kêu một tiếng không tốt, muốn đi đổi về.
Nhưng đi qua phát hiện không kịp nữa, Cố Vân Đông đã gõ cửa phòng, thân ảnh chợt lóe, liền đi vào.
Trong phòng chỉ có hai người, một công tử trẻ tuổi, chính là vị nhị thiếu gia Tân phủ Tân Trí Viễn kia, đối diện hắn là một người đàn ông trung niên, cũng không biết là ai.
Hai người nhìn thấy cô bước vào cửa, liền dừng nói chuyện.
Tân Trí Viễn thậm chí còn đứng lên, dặn dò hai hộ vệ một lát nữa sau khi trở về hãy nhắc nhở hắn mua đồ.
Đợi đến khi Cố Vân Đông đặt xong ấm trà, rót cho hai người một chén, người đàn ông trung niên kia mới nói: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
“Được rồi, khách quan cứ từ từ dùng." Cố Vân Đông trầm giọng nói xong, liền xoay người rời đi.
Không ai biết, trước khi rời đi, cô đã đặt một cây bút ghi âm trong một ngăn dưới bàn, dùng khăn trải bàn che lên.
Điện thoại di động lần trước dùng để hù dọa Bành Trọng Phi đã sắp hết pin rồi, không nên lấy ra thì tốt hơn.
Hơn nữa điện thoại di động quá lớn sẽ dễ bị phát hiện.
Bút ghi âm nhỏ hơn, dễ che giấu hơn.
Cố Vân Đông cầm khay, cúi đầu cong người rất cung kính đi ra.
Cho đến khi đi ra khỏi tầm mắt của hai hộ vệ kia, cô mới thẳng lưng.
Không nghĩ tới còn chưa xuống lầu đã thấy tiểu nhị rất sốt ruột đi tới: "Cái kia, Cố, Cố cô nương, kỳ thật cô nương không cần giúp ta, cô nương là khách quan, sao có thể để cô nương mệt nhọc đúng phải? Hơn nữa, ta chạy việc cho cô nương là chuyện nên làm, lần trước cô nương còn thưởng tiền cho ta.”
Cố Vân Đông bị hắn làm cho bật cười, trực tiếp ném khay cho hắn.
"Được rồi, một chút chuyện nhỏ mà thôi, nhìn ngươi khẩn trương kìa, ta cũng sẽ không nói cho chưởng quỹ là ngươi lười biếng."
Tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, xấu hổ cười.
Cố Vân Đông cho hắn một khối bạc vụn: "Ta nhờ ngươi hỏi thăm chút chuyện.”
Con ngươi tiểu nhị đột nhiên sáng lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn Cố cô nương còn thấy được tác dụng của hắn.
Xem ra vừa rồi nàng ấy thật sự có lòng tốt, quả nhiên là một cô nương tốt đẹp thiện lương.
Hắn vỗ ngực nói: "Cô nương muốn hỏi thăm chuyện gì, cứ việc hỏi.”
“Ta muốn hỏi một chút, người môi giới tốt nhất ở bên này ở đâu?”
"Cô nương muốn mua người?"
"Đúng vậy."
Cái này ngược lại không có vấn đề gì, tiểu nhị rất nhanh đã nói hai chỗ môi giới uy tín nhất xung quanh nói cho Cố Vân Đông.
"Cô nương ăn mặc như vậy, thì ra chính là vì đến chỗ môi giới mua người. Như vậy rất tốt, nhìn không dễ bị người ta lừa gạt." Nếu ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu, những người môi giới kia khẳng định coi cô là nha đầu không biết sự đời.
Cố Vân Đông: "..." Khẳng định gật đầu: "Đúng.”
Trong lúc nói chuyện, bên kia có người gọi tiểu nhị, hắn vội vàng quay đầu đi xuống lầu.
Lúc này Cố Vân Đông mới lắc đầu, đi qua đẩy cửa phòng Cố Đại Giang ra.
Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy hai người Cố Đại Giang và Đồng Thủy Đào mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, im lặng không tiếng động.