Chương 241: Tình Cha Như Núi.
Cố Vân Đông đóng cửa phòng lại, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?”
Đồng Thủy Đào rụt cổ lại, có chút chột dạ.
Ngược lại Cố Đại Giang, nghiêng người nhìn về phía nữ nhi của mình, thấy con bé lại mặc quần áo ngày hôm qua, tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là ông nhìn Đồng Thủy Đào một cái, nói: "Vị này... Đồng cô nương nói, nàng là nha hoàn con mua? Cả nhà bọn họ đều là hạ nhân Cố gia?”
Giờ phút này Cố Đại Giang còn chưa biết, một nhà Đồng gia, là sáu người, ông còn tưởng rằng chỉ là cha mẹ Đồng gia cộng thêm nàng mà thôi.
Cố Vân Đông nhìn về phía Đồng Thủy Đào, nàng ấy cười gượng một tiếng: "Muội cho rằng tiểu thư đã nói qua với lão gia, nên..."
Cố Vân Đông bật cười, cô còn tưởng rằng chuyện gì đây.
"Cha, vừa lúc con cũng muốn nói chuyện với cha, con định mua thêm hai hạ nhân để chiếu cố cha." Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Đại Giang, thấy ông có tinh thần, trên mặt không khỏi tươi cười.
Cố Đại Giang ngẩn người, muốn lắc đầu, phát hiện không tiện, vội vàng nói: "Không cần không cần, sao lại cần mua người?"
“Cha, bây giờ cha bị thương, dù sao cũng phải có người chiếu cố cha." Cô và Đồng Thủy Đào đều là nữ, lau người gì đó cũng không tiện.
Lúc trước đều là nhờ tiểu nhị hỗ trợ, nhưng người ta vốn đã bận rộn đến mức xoay vòng, hôm qua giúp Dư đại phu bận rộn hơn nửa ngày, còn bị chưởng quỹ nói một trận.
Nếu không phải vì chút tiền thưởng kia, đoán chừng hôm nay hắn cũng không có sắc mặt tốt với mình.
Cố Đại Giang cũng phản ứng lại, hiện tại ông quả thật cần người hỗ trợ, lúc trước đi tiểu vẫn là Dư đại phu lấy bình đêm.
Trên mặt ông hiện lên một tia xấu hổ, rốt cuộc cũng đồng ý, nhưng...
"Một người là đủ rồi, không cần hai người, cha rất nhanh sẽ khỏe lại, đừng lãng phí bạc."
Cố Vân Đông ngồi xuống: "Cha, hiện tại con làm chút buôn bán nhỏ, có bạc, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mua hai hạ nhân vẫn đủ." Ừm, so với Tân phủ mà nói, cô còn rất nghèo.
Cố Đại Giang lại nghiêm túc: "Một người là tốt rồi, hiện tại buôn bán nhỏ cũng không dễ làm, con phải tiết kiệm bạc để tương lai làm của hồi môn." Nữ nhi của ông đã mười lăm tuổi, không lâu nữa sẽ cập kê, đến lúc đó cũng nên nghị thân.
Trước kia ở nhà cũ Cố gia, ông còn lo lắng cha và nương nháo loạn cái gì, Vân Đông sẽ không tìm được một cửa hôn sự tốt. Hiện tại đã rời khỏi nơi đó, Vân Đông lại tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Cố Đại Giang rất vui mừng.
Cố Vân Đông thấy ông kiên trì, chỉ có thể đồng ý: "Vậy cha nghỉ ngơi trước, con đi một chút sẽ trở về.”
“Cẩn thận một chút, lúc nhìn người đừng nhìn bề ngoài, phải xem người đó có thành thật hay không. Những người môi giới đều rất khôn khéo, giá cả cao chúng ta không mua, thuê người cũng được. Ngoài ra, hãy nhớ mua một người là đủ.”
Lúc Cố Vân Đông ra cửa còn có thể nghe được lời dặn dò của ông, trong lòng vừa ấm vừa chua xót, đây chính là sự quan tâm của một người cha.
Cho dù biết hiện tại cô đã có thể tự mình buôn bán nhỏ, cho dù biết cô có thể một đường mang theo mẹ và đệ muội đi đến phủ Tuyên Hòa, ở trong lòng ông, mình vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, mặc kệ làm cái gì, luôn luôn lo lắng.
Dương thị tuy rằng là mẹ của cô, nhưng tình huống của bà ấy đặc thù, ngược lại càng giống con của cô hơn.
Hiện giờ ở trước mặt Cố Đại Giang, mình mới là nữ nhi cần ông ấy chiếu cố, ngay cả lúc ông ấy nằm trên giường không làm được cái gì.
Khóe miệng Cố Vân Đông kéo lên càng lúc càng lớn, nhìn sắc trời bên ngoài, hình như từ đầu đến chân đều tràn ngập cảm xúc sung sướng.
Đến chỗ người môi giới, Cố Vân Đông liền tìm người mà tiểu nhị giới thiệu.
Nghe nói cô chỉ định mua một người, người phụ nữ môi giới kia vẫn cười khanh khách như trước, thái độ đặc biệt nhiệt tình.
"Cô nương định mua nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, có kiêng kị gì không?"
Lúc Cố Vân Đông nói chuyện không trầm giọng xuống, vậy quá mệt mỏi. Cô đổi thành nam trang thuần túy là vì đưa trà nước cho nhị thiếu gia Tân gia.
Hiện giờ vừa mở miệng giọng nói mềm mại, người phụ nữ kia thoáng cái liền nghe ra.
Cố Vân Đông ngồi trong nhà chính đãi khách, uống một ngụm trà, mới nói: "Ta muốn nam, tay chân nhanh nhẹn một chút, thành thật, khí lực lớn, những thứ khác ngược lại không có kiêng kị gì."
“Được rồi, vậy cô nương chờ một chút."
Người môi giới cười khanh khách đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, đã dẫn một hàng nam tử tiến vào.
Phủ thành này rốt cuộc cũng không giống huyện thành, đặc biệt nhiều người.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, nghe người phụ nữ môi giới kia giới thiệu: "Vị này trước kia là người đánh ngựa, trước kia chủ nhà chê hắn đánh xe không vững vàng, đã bán đi."
“Vị này tự bán bản thân, lúc trước từ phủ Vĩnh Ninh bên kia chạy nạn tới, lúc định cư bị sắp xếp đến khe núi, thật sự sống không nổi."
"Vị này là..."
Người phụ nữ môi giới kia đã giới thiệu kinh nghiệm của từng người một, nhưng mãi cho đến người cuối cùng, Cố Vân Đông cũng không quá hài lòng.
Cô muốn tìm người chiếu cố Cố Đại Giang dưỡng thương, đàn ông phần lớn đều bất cẩn, hơn nữa những người này tuy nhìn thành thật, nhưng cũng vụng về, chỉ sợ đến lúc đó chẳng những không làm tốt, còn làm cho bệnh tình của cha cô càng nặng thêm.
Người môi giới kia thấy cô không hài lòng, lập tức phất phất tay, để cho những người này đi xuống.
"Cô nương mua người định dùng để làm gì?"
"Chăm sóc bệnh nhân." Suy nghĩ một chút, Cố Vân Đông lại thêm một câu: "Tốt nhất là người từng trải qua chuyện như vậy, hoặc là đã từng làm tiểu nhị học đồ trong hiệu thuốc y quán, ngươi có người này không?”
Người phụ nữ môi giới giật mình, suy nghĩ một chút nói: "Ngược lại có một người."
"Hả?"
"Người này vốn hầu hạ thiếu gia thân thể quanh năm suy yếu, hắn đi theo bên người hầu hạ mấy năm, là một người tỉ mỉ. Chỉ là thiếu gia kia có một lần bệnh tình trở nặng, khá nguy kịch, thiếu chút nữa... Phu nhân nhà kia nói những hạ nhân này hầu hạ không tốt, đánh chết hai người, những người khác đều bị bán đi.”
Cố Vân Đông nhướng mày, nghe ý tứ trong lời nói, đây là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ phía dưới gặp nạn.
Cô gật đầu: "Để người nọ tới đây xem một chút.”
Người môi giới rất nhanh đã mang người tới đây, là một nam tử hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn rất gầy yếu, trên mặt không có biểu tình gì.
Cố Vân Đông hỏi hắn mấy câu, hắn đều tận lực dùng ít từ nhất nhưng nói rõ ràng.
Cố Vân Đông có chút vui mừng ngoài ý muốn, người này tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng miệng lưỡi rõ ràng, nói chuyện có trật tự. Hơn nữa đối với việc chăm sóc bệnh nhân bình thường đều rất rõ ràng, tuy rằng gầy yếu, khí lực ngược lại không nhỏ.
"Lấy hắn đi."
Người phụ nữ môi giới vui vẻ: "Được, vậy ta sẽ đem khế ước bán thân cho cô nương." Nàng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, người này cũng không dễ bán, chủ yếu là người ta cảm thấy hầu hạ bệnh nhân còn hầu hạ không tốt, rất không may mắn, người này cũng ở đây mấy tháng rồi, vẫn không bán được.
Nam nhân kia cũng có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cho đến khi Cố Vân Đông dẫn hắn rời khỏi chỗ môi giới, mới có chút hứng thú hỏi: "Ngươi gọi là Tiết Vinh đúng không? Chủ nhân trước đây của ngươi là ai?”
Tiết Vinh dừng một chút, vẫn trả lời ngắn gọn như trước: "Tân phủ.”
Cố Vân Đông dừng bước một chút, Tân phủ? Là Tân phủ mà cô biết sao?