Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242. Tân Trí Viên Đi.

Chương 242. Tân Trí Viên Đi. Chương 242. Tân Trí Viên Đi.

Chương 242: Tân Trí Viên Đi.

Đúng rồi, Cố Vân Đông nhớ rõ vị đại thiếu gia Tân phủ kia, hình như thân thể quanh năm không tốt.

Cho nên, Tiết Vinh đã từng hầu hạ ở chỗ đại thiếu gia Tân phủ?

Điều này thực sự ngoài dự đoán của cô.

Trách không được Tiết Vinh này thoạt nhìn giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hắn trầm mặc ít nói là do ở Tân phủ đã dưỡng thành thói quen sao? Có vẻ như là một người thận trọng.

Tiết Vinh cũng thoáng ngẩng đầu nhìn vị chủ tử mới của mình, hắn cho rằng đối phương biết mình bị Tân phủ bán đi, sẽ hỏi hắn một số vấn đề hoặc là đem hắn trả lại.

Nhưng dọc một đường đến khách điếm, Cố Vân Đông cũng không nhắc tới Tân phủ một câu.

Chỉ dặn dò hắn: "Ngươi hãy chiếu cố cha ta, ông ấy bị thương, đại phu nói phải chăm sóc một thời gian. Ngươi đã có kinh nghiệm, biết chăm sóc người khác, vậy những chỗ cần chú ý khẳng định ngươi còn biết nhiều hơn ta. Chúng ta tạm thời ở khách điếm, ngươi và cha ta ở một phòng, về phần những chuyện khác, về sau ngươi sẽ chậm rãi hiểu rõ."

“Vâng, tiểu thư."

Cố Vân Đông gật đầu, trong lúc nói chuyện hai người cũng lên lầu.

Lúc rẽ, cô liếc mắt nhìn sang bên kia, thấy hai hộ vệ kia còn đứng ở cửa, xem ra là còn chưa đi.

Vào phòng, Đồng Thủy Đào lập tức nhìn sang bên này, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lão gia ngủ thiếp đi."

Trong nháy mắt động tác của Cố Vân Đông trở nên nhẹ nhàng, giới thiệu Tiết Vinh cho nàng ấy, mới dẫn hắn đến mép giường: "Đây là cha ta Cố Đại Giang, vết thương của ông ấy ta đã nói với ngươi, có vấn đề gì ngươi hãy hỏi Thủy Đào.”

Tiết Vinh đáp ứng, Cố Vân Đông lại nhìn Cố Đại Giang, lúc này mới ra cửa.

Cô phải nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Tân Trí Viễn, xem khi nào hắn đi, cô sẽ đi thu hồi bút ghi âm.

Cố Vân Đông xuống lầu, hỏi tiểu nhị xin một phần cơm trưa, vừa chậm rãi ăn, vừa chờ.

Lúc này đại sảnh đã có người, cô ngồi ở góc, không ai chú ý tới cô.

Đại khái lại đợi thêm hai khắc đồng hồ, rốt cuộc cũng có người xuất hiện ở cầu thang lầu hai.

Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại, quả nhiên nhìn thấy Tân Trí Viễn mang theo hai hộ vệ xuống.

Không chỉ bọn họ, người đàn ông trung niên kia cũng xuống.

Được rồi, không có ai trong phòng.

Người đàn ông trung niên kia phân phó tiểu nhị: "Thu dọn phòng cho ta một chút."

“Dạ được." Tiểu nhị đáp một tiếng, dặn dò một tiểu nhị khác để ý khách nhân dưới lầu, tự mình đi lên lầu hai.

Cố Vân Đông lập tức buông đũa xuống, sải bước đi theo.

Cô trực tiếp đến gian phòng trong cùng, nhìn thấy tiểu nhị đang định bưng ấm trà ra.

Nhìn thấy cô còn sửng sốt một chút: "Cô nương sao lại tới đây?"

“Ta đang tìm ngươi đấy." Cố Vân Đông vừa nói vừa đi vào bên trong.

Tiểu nhị theo bản năng hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?" Hắn thậm chí không để ý đến việc không cho Cố Vân Đông tiến vào.

Cố Vân Đông dựa lưng vào bàn, thừa dịp hắn bị tiếng vang dưới lầu hấp dẫn tầm mắt, nhanh chóng đưa tay vào dưới bàn, thu bút ghi âm vào trong không gian.

Lúc này mới nói: "Không phải ta mới mua một người sao? Đã mang về, hắn hiện tại ở trong phòng của cha ta, muốn tìm ngươi hỏi thêm một cái giường trải cho hắn dùng, còn có lại đưa một phần cơm trưa đi lên."

“Việc này dễ thôi, một lát nữa ta sẽ đưa lên."

"Không vội, ngươi rảnh rồi lại đưa lên cũng được."

Cố Vân Đông nói xong, liền cười rời đi.

Cô trực tiếp đi vào phòng mình, sau khi đóng cửa cắm chốt cửa, mới lấy bút ghi âm ra.

Bật công tắc rồi im lặng nghe nội dung bên trong.

Ngay từ đầu còn có tiếng sột soạt, nhưng rất nhanh đã truyền đến giọng của người đàn ông trung niên kia: "Nghe nói nhị thiếu gia nạp thiếp?”

“Sao vậy, ngay cả chuyện này Ngụy thúc cũng muốn quản?”

"Nhị thiếu gia hiểu lầm, Ngụy thúc chỉ lo lắng tri phủ đại nhân bên kia mất hứng."

"Hắn mất hứng thì thế nào? Ông cho rằng hắn sẽ vì con gái mình tức giận mà tìm Tân gia chúng ta gây phiền toái sao?" Tiếng xuy khẽ của Tân Trí Viễn truyền đến: "Vị nhạc phụ đại nhân này của ta rất mưu cầu danh lợi, Tân gia tuy là thông gia của hắn, nhưng lợi ích của hai nhà đã gắn liền với nhau. Hắn coi trọng Tân gia, nữ nhi là cái gì?"

Ngụy thúc liền thở dài một hơi: "Rốt cuộc cũng không thể làm quá mức, chuyện này dù sao cũng đánh vào mặt hắn, hắn coi trọng lợi ích của Tân phủ, nhưng chủ tử Tân phủ cũng không chỉ có một mình nhị thiếu gia. Đại thiếu gia tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng hắn..."

"Tri phủ đại nhân có thể để ý đến hắn sao? Một nam nhân không bình thường, khi nghe mấy chuyện ma quỷ của mẹ ta còn tìm những đồng nam đồng nữ trở về, còn hy vọng có thể làm cho thân thể của mình khỏe mạnh. Ông xem hắn làm bao nhiêu chuyện ác, trong tay dính nhiều máu như vậy, so với ta còn đáng ghê tởm hơn nhiều. Tri phủ đại nhân chắc chắn rất chán ghét hắn, bằng không còn có thể gả nữ nhi cho ta?”

Cố Vân Đông đứng mạnh lên, thiếu chút nữa đụng ngã cái ghế đẩu phía sau.

Cô túm chặt bút ghi âm trong tay, vừa rồi Tân Trí Viễn nói gì? Đồng nam đồng nữ, dính máu?

Đại thiếu gia cùng vị phu nhân kia hóa ra cũng không phải người tốt gì.

Những người Tân phủ này, quả thực chính là một ổ chuột dơ bẩn, cả người hôi thối, từ trong xương tủy tản mát ra loại cảm giác ghê tởm này, làm cho Cố Vân Đông phá lệ không thoải mái.

Cô chậm rãi hít sâu một hơi, uống một ngụm nước, lúc này mới tiếp tục phát.

Bên trong là giọng nói vội vàng của vị Ngụy thúc kia: "Nhị thiếu gia, thận trọng lời nói, những lời này cũng không thể nói lung tung khắp nơi, nếu không không chỉ làm hỏng thanh danh đại thiếu gia, toàn bộ Tân phủ cũng sẽ bị người ta chỉ trích, đến lúc đó tổn thất lớn nhất vẫn là nhị thiếu gia.”

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa là được chứ gi? Tân Trí Viễn dường như rất không kiên nhẫn với lời khuyên nhủ của Ngụy thúc này.

Nhưng quan hệ giữa hai người lại rất tốt, Ngụy thúc này hẳn là hạ nhân của Tân gia, Cố Vân Đông cũng tận mắt nhìn thấy bộ dáng cung kính, kính trọng của hắn đối với Tân Trí Viễn, nhưng giờ phút này nói chuyện, giữa hai người lại lộ ra một tia thân mật.

Tân Trí Viễn ít nhất cũng coi ông ta là một nửa trưởng bối.

Cố Vân Đông ghi nhớ Ngụy thúc này, sau đó mới tiếp tục nghe tiếp.

Vẫn là Tân Trí Viễn nói chuyện: "Những chuyện hư hỏng nhà chúng ta không có gì đáng nói nữa, lần này thúc trở về, có tin tức tốt không?”

Ngụy thúc thở dài một hơi: "Kinh thành bên kia từ trên xuống dưới đều đã liên hệ qua, những người đó đều cầm tiền không làm việc, đây là thấy tiên hoàng băng hà, Tân phủ chúng ta không còn hưng thịnh như trước, cả đám đều từ chối.”

“Vậy việc buôn bán đường trắng kia không nắm được?”

"Đường trắng là việc buôn bán của triều đình, Hoàng Thượng muốn giao cho ai thì người đó được. Nếu tiên hoàng còn ở đây, chuyện mua bán đường trắng ở phủ Vạn Khánh nhất định là của Tân phủ. Nhưng đương kim Hoàng Thượng lại coi trọng Đoàn gia hơn, hai năm nay khí thế Đoàn gia không giảm, nếu không phải Tân phủ chúng ta đã kết thông gia với tri phủ đại nhân, chỉ sợ sẽ bị Đoàn gia giẫm ở lòng bàn chân. Hết lần này tới lần khác những quan viên ở kinh thành mà Tân phủ giao hảo trước kia, đều không dính dáng gì đến việc buôn bán đường trắng, hơn nữa sản lượng đường trắng có hạn, mỗi phủ thành cũng không có nhiều.”

Tân Trí Viễn hình như đã đứng lên: "Vậy chúng ta phải buông tha cho việc buôn bán đường trắng này?"

“Ngược lại cũng không phải, kỳ thật lần này ta còn nghe được một tin tức khác."

"Tin gì?"

Bình Luận (0)
Comment