Chương 244: Tấm Lòng Của Cha Già
Nhìn thấy Cố Vân Đông, Tiết Vinh cung kính gọi một tiếng tiểu thư.
Cố Vân Đông: "Mới sáng sớm, ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Thưa tiểu thư, lão gia phân phó tiểu nhân đi về nhà, lấy y phục của ông ấy tới."
Cố Vân Đông vẫy vẫy tay với hắn: "Ngươi khoan hãy đi."
Nói xong cô đi vào trong phòng, lúc này Cố Đại Giang vừa mới tỉnh, ông ấy nằm nghiêng về một bên, mắt mở to ngẩn người nhìn về phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vừa thấy Cố Vân Đông, trên mặt ông ấy trong nháy mắt hiện lên một tia vui mừng.
"Vân Đông đến rồi sao?"
"Cha." Cố Vân Đông ngồi vào mép giường, thấy tinh thần của cha cũng không tệ lắm, có chút thả lỏng, cô nói: "Cha để Tiết Vinh ở đây chiếu cố đi ạ, con sẽ qua nhà của ông nội Vu."
"À, để cho A Vinh đi đi."
A Vinh??
Cố Vân Đông nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Tiết Vinh. Bình thường hắn trầm mặc ít lời như vậy, không ngờ trong thời gian nửa ngày đã có thể làm cho Đồng Thủy Đào gọi hắn Tiết đại ca, cha gọi hắn là A Vinh luôn rồi.
Tiết Vinh mím môi, vẫn là bộ dạng kia, không nói nhiều rất yên tĩnh nghe lời.
Cố Vân Đông mỉm cười, xoay đầu lại nói với Cố Đại Giang: "Cha à, con vốn định sẽ qua nhà ông nội Vu rồi, vừa lúc con có việc muốn tìm ông ấy nhờ hỗ trợ. Nói cho cùng thì lúc trước bọn họ đã chiếu cố cha rất nhiều, về tình về lý con vẫn nên tự mình qua đó cảm ơn người ta."
"Đúng thế, thực sự nên cảm ơn." Cố Đại Giang đồng ý, ông lập tức nhíu mày bảo: "Nhưng mà con cũng biết rồi, xung quanh nơi đó nhiều người hỗn loạn, một cô nương như con đi qua, không an toàn. Hay là thế này đi, để cho A Vinh đi cùng, hôm nay cha cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, không có A Vinh chăm sóc cũng không có chuyện gì đâu."
"Cha, một mình con. . ."
"Không được, cha lo lắng, nếu không cho A Vinh đi cùng thì hãy để A Vinh đi thay con luôn đi."
Cố Vân Đông nghẹn họng một chút, một đường đi tới đây, mọi việc đều là cô tự mình quyết định đấy. Nhưng giờ phút này đối mặt với sự quan tâm của cha già, có mấy lời cự tuyệt cũng không thể nói ra miệng được.
Thở dài một hơi, Cố Vân Đông chỉ có thể gật đầu: "Được, con sẽ để Tiết Vinh đi theo ạ."
Cố Đại Giang cười: "Đáng tiếc cha đã bị thương, bằng không thì cha cũng đi cùng con rồi."
"Có khả năng tối muộn bọn con mới trở về."
Vì để cha già an tâm, Cố Vân Đông đành phải mang theo Tiết Vinh.
Lúc ra cửa, cô còn dặn Đồng Thủy Đào để ý cha mình, lát nữa Dư đại phu sẽ đến thay thuốc, nếu có việc khác cần người giúp đỡ thì hãy gọi tiểu nhị đến.
Đồng Thủy Đào còn có chút u oán, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Tiết Vinh một cái.
Thế mà ngày hôm qua nàng còn gọi hắn một tiếng Tiết đại ca, không ngờ rằng hắn lại là người đầu tiên tranh dành tình cảm với mình, hiện tại tiểu thư đi ra ngoài cũng không mang theo nàng luôn rồi.
Tiết Vinh ngớ người ra một lúc, nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng đi theo Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông đặc biệt đi mua ít đồ, lúc này mới đi về phía nhà của ông nội Vu.
Bọn họ đi xe ngựa, đường xá hơi xa một chút. Nhưng xe ngựa cũng chỉ đi đến đầu ngõ là dừng vì bên trong không dễ đi.
Vẫn là cái ngõ kia, vẫn là những ánh mắt dò xét như thế.
Cố Vân Đông không thèm để ý, Tiết Vinh lại hơi cau mày, hắn có chút cẩn thận đi theo sau lưng Cố Vân Đông, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh.
Khi hắn nhìn thấy có mấy người trẻ tuổi cà lơ phất phơ ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, trong lòng Tiết Vinh liền nhịn không được mà lộp bộp một chút.
Cũng may, không bao lâu sau, bọn họ đã vào đến cổng Vu gia rồi.
Trong nhà có người nên cửa sân vẫn mở.
Cố Vân Đông mới vừa đi vào, còn chưa kịp lên tiếng, bên trong đã truyền đến một giọng nói lạ lẫm.
"Ta nói này lão Vu, hai ngày nay sao ông không đi ra ngoài tìm việc làm đi?"
"Ta sợ Đại Giang trở về nhưng trong nhà không có người nên mới nghỉ ngơi hai ngày, dù sao cũng không có việc gì để làm." Ông Vu cười ha hả đáp lời.
Ai ngờ đối phương lại khẽ Xùy~~ một tiếng: "Sợ là hắn sẽ không trở về đâu."
Ông Vu mất hứng: "Sao lại nói như thế?"
"Không phải nữ nhi của hắn đã tìm tới rồi sao? Còn rất có tiền đấy, cái người lại đây lúc xế chiều hôm trước chẳng phải là nha hoàn của con gái hắn à? Ngay cả nha hoàn cũng có, vậy Cố Đại Giang kia chắc chắn là đi theo con gái hưởng phúc rồi, đâu còn nhớ rõ bằng hữu ở chỗ này chứ?"
"Đừng có nói hươu nói vượn nữa."
"Ta nói bậy chỗ nào hả? Bằng không thì ông nói xem đã vài ngày trôi qua rồi, sao Cố Đại Giang lại không tới đây thăm ông một chút chứ? Nói không chừng hiện tại hắn đang ăn ngon uống tốt vui đến quên cả trời đất, sớm đã quên cả nhà các ông đến nơi xó xỉn nào rồi, chỉ có ông trông mong chờ đợi ở căn nhà này thôi."
Giọng nói của ông Vu mang theo sự tức giận rồi: "Đại Giang là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ông, hắn không đến nhất định là do có việc nên chậm trễ. Ông đừng ở đây đâm bị thóc chọc bị gạo nữa, ta đang có việc phải làm, ông về nhà ông đi."
"Ài, ta nói này ông làm sao có thể . . ."
"Ông nội Vu, người có ở nhà không ạ?" Cố Vân Đông đột nhiên cao giọng hô lên một câu.
Ông Vu sững sờ, vội vàng thả cái rổ đang đan trong tay xuống, cao hứng bước ra đón.
"Vân Đông, ngươi đến rồi sao?"
Ông nhìn về phía sau cô, tuy thấy một nam nhân, nhưng hắn ta không phải Cố Đại Giang nên ông Vu lập tức nghi hoặc.
Cố Vân Đông vừa đi vào bên trong, vừa giải thích với ông: "Cha ta không tới, kỳ thật hai ngày trước khi ta gặp được ông ấy, ông ấy đang bị bệnh rất nặng, hai ngày nay luôn nằm ở trên giường dưỡng bệnh. Hai ngày trước, khi Thủy Đào đến đây ta đã đặc biệt dặn dò nói nàng ấy giữ kín chuyện này, sợ mọi người lo lắng."
Trong lúc nói chuyện, cô cũng thấy được người ở trong phòng rồi.
Là một người đàn ông nhỏ hơn ông Vu vài tuổi, ông ta nghe được lời nói của cô, lúc này có chút xấu hổ cười cười.
Cố Vân Đông không nhìn ông ta, chỉ nói Tiết Vinh đem đồ đã mua đặt ở trên bàn: "Ông nội Vu, đây là vải và chút đồ ăn ta mua ở trên đường, cha ta đặc biệt dặn dò, ông ấy vốn muốn đi cùng nhưng đại phu đã dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, chờ khi nào cha ta khỏi bệnh ông ấy sẽ đến ạ."
Nghe thấy Cố Đại Giang sinh bệnh, ông Vu có chút lo lắng, ngay cả đồ đặt ở trên bàn ông cũng chưa nhìn qua một lần.
Trái ngược hẳn với kẻ còn lại trong phòng, cứ luôn liếc nhìn đống đồ trên bàn, ông ta còn nuốt một ngụm nước bọt rất muốn biết có đồ gì bên trong.
"Sao cha ngươi lại bị bệnh rồi hả? Bệnh gì? Ta đi thăm hắn." Ông Vu khẩn trương hỏi, ông biết mà, biết ngay là Cố Đại Giang nhất định có việc nên mới chậm trễ đến đây.
Cố Vân Đông mỉm cười dìu ông ngồi xuống: "Không có việc gì đâu ạ, đại phu đã xem qua rồi. Cha ta chỉ bị chút phong hàn, không thể ra ngoài đề phòng trúng gió mà thôi. Người cũng đừng đi, nếu như bị lây bệnh, cha ta sẽ thấy không yên lòng đấy."
Ông Vu nghĩ lại cũng đúng: "Cha ngươi bị bệnh, ngươi cũng không nên qua đây, chăm sóc cha ngươi quan trọng hơn."
"Vẫn muốn đến đây thăm ông một chút." Cố Vân Đông nói xong, liếc nhìn kẻ đứng ở bên cạnh nãy giờ, mắt thấy ông ta cách cái bàn để lễ vật càng ngày càng gần rồi, cô không nhịn được mà giật giật khóe miệng, hỏi: "Vị này chính là. . ."
Ông Vu lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có một người, ông lập tức vỗ vỗ đầu, đáp: "Ông Trương nhà bên cạnh."
Ông Trương nặn ra một nụ cười sáng lạn, nói với Cố Vân Đông: "Ngươi chính là con gái của Đại Giang sao, lớn lên thật xinh đẹp, vừa lễ phép lại hiếu thuận. Ta là ông Trương nhà ngay sát vách bên trái đấy. Ta với cha ngươi cũng quen biết được một thời gian dài rồi, hắn rất khổ, vẫn luôn tìm các ngươi, lần này còn sinh bệnh nữa. Ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt đấy, Đại Giang không dễ dàng, thật sự rất không dễ dàng, chỉ tiếc là ta không có năng lực gì, không thể trợ giúp nhiều cho hắn."
Nói xong, ông ta còn lau khóe mắt, ra vẻ rất bi thương khổ sở.
Cố Vân Đông: ". . ."