Chương 245: Chiếc Hộp Có Ngăn Ngầm.
Ông diễn giỏi thật nha.
Ông Vu cũng không nhìn được nữa, ông phất tay đuổi lão ta về: "Được rồi được rồi, ở đây không có chuyện của ông, nhanh về nhà đi, lát nữa cháu trai của ông lại tới tìm ông bây giờ."
Ông Trương "Ài" một tiếng, không chịu đi: "Ta đang cùng người khác nói chuyện, sao ông lại không hiểu lễ nghĩa như thế? Nào có đạo lý đuổi khách nhân ra ngoài như ông chứ."
"Hừ, lời ông vừa nói lúc nãy ta còn chưa quên đâu, hay ông muốn ta kể lại cho nha đầu Cố gia nghe?"
Ông Trương lập tức im lặng, lão ta chỉ rầm rì hai tiếng: "Thật là, đi thì đi, ăn mảnh một mình, ông cũng không phải kẻ tốt lành gì."
Nói xong lão Trương nhanh chóng đi ngoài.
Ông Vu đóng sập cửa lại, ngăn chặn hết mọi ánh nhìn bên ngoài, sau đó ông mới trở lại nói với Cố Vân Đông: "Đến đây Vân Đông, ngồi xuống đây trước đã."
Ông rót hai chén nước: "Ngươi nha, đến là được, còn mang quà cáp làm gì, những món này đều quý giá lắm."
"Ông Vu không ghét bỏ là tốt rồi." Cố Vân Đông khách khí nói vài câu rồi lập tức chuyển đề tài. Cô hạ giọng nói nhỏ: "Kỳ thật hôm nay ta đến đây, còn có một việc muốn nhờ ông nội Vu hỗ trợ."
"Nói đi nói đi, chỉ cần ta có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
"Ông nội Vu có quen ai là thợ mộc không, ta muốn nhờ người làm một cái hộp nhỏ, loại hộp có ngăn bí mật."
Ông Vu vỗ chân một cái: "Biết chứ, đi qua một con hẻm nhỏ bên cạnh, trong đó có Đàm thợ mộc, tay nghề rất tốt, chỉ là tính tình không tốt lắm, cho nên rất ít khi nhận việc."
"Ông nội Vu có thể dẫn ta đến gặp người đó được không?"
"Ngươi rất gấp sao?"
Cố Vân Đông nhẹ gật đầu: "Vâng, tốt nhất là có thể xong trong hôm nay."
"Được, ta đưa ngươi qua."
Ông Vu cũng không trì hoãn nữa, lập tức dẫn Cố Vân Đông ra khỏi sân nhỏ, đi thẳng tới Đàm gia.
Vị thợ mộc ở Đàm gia kia tính tình không tốt, kỳ thật chỉ là không biết cách giao tiếp mà thôi, nói rất ít, gần như là ai hỏi một câu ông ta sẽ trả lời một câu.
Nhưng Cố Vân Đông nhìn qua những thứ hắn làm để ở trong sân, quả thật vừa rắn chắc vừa đẹp mắt.
Cố Vân Đông diễn tả hình dáng cái hộp cho hắn, kỳ thật cũng không phức tạp, hộp không lớn, là dạng hộp nhỏ hình chữ nhật dùng để đựng trâm cài. Quan trọng nhất chính là ngăn ẩn trong cái hộp, phải làm càng chắc chắn càng tốt.
Động tác của thợ mộc họ Đàm rất nhanh, cũng rất quen tay, soạt soạt vài cái, cưa vài thanh gỗ, thế là xong phần đầu nối.
Khó khăn nhất chính là việc làm ngăn ngầm, cần phải tốn thời gian một chút.
Nhưng làm xong cũng chỉ tốn chưa đến nửa canh giờ, Cố Vân Đông còn tưởng rằng phải mất cả ngày mới xong, không ngờ là lại giúp cô rút ngắn được nhiều thời gian đến thế.
Cuối cùng Đàm thợ mộc lấy hộp ra đánh bóng thêm hai lần, sờ lên thật bóng loáng bằng phẳng, lại phủ thêm một lớp sáp nữa.
Đến khi cái hộp vào tay của Cố Vân Đông rồi, thời gian vẫn còn rất sớm.
Cô cực kỳ vui vẻ, đưa hẳn Đàm thợ mộc một lượng bạc.
Nhận được bạc ông ta liền ngẩn người, loại hộp gỗ nhỏ này làm không tốn sức gì, căn bản không cần nhiều tiền như vậy.
Nhưng Cố Vân Đông đã cầm hộp gỗ đi rồi, đợi ra khỏi Đàm gia, cô nói với ông Vu: "Ông nội Vu ta còn có việc phải đi trước rồi, chờ khi nào cha ta dưỡng bệnh tốt rồi, sẽ đến thăm ngài."
Ông Vu cũng nhìn ra, hình như cô đang cod việc gì rất gấp gáp.
"Được, ta tiễn ngươi đi."
"Không cần đâu, đã có Tiết Vinh rồi, ngài đi chậm một chút, về nhà trước đi ạ, nhớ ăn bánh ngọt ta đã mang đến nha, đừng để lâu hư mất, hiện tại trời đang nóng đấy."
Nói xong, không chờ ông Vu mở miệng, cô đã dẫn Tiết Vinh nhanh chóng rời đi.
Cái hộp đã có, cô có thể đưa tin ra ngoài rồi.
Đáng tiếc, luôn có chướng ngại vật trên con đường thành công của cô.
Nhìn bốn người đang chặn đường trước mặt, trong lòng Cố Vân Đông thầm thở dài một hơi.
Sắc mặt Tiết Vinh đột nhiên căng cứng lại, hắn không biết võ, thậm chí thân thể còn hơi gầy yếu.
Bốn người, nhiều lắm hắn chỉ có thể ngăn chặn được hai người mà thôi.
Sớm biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế này, lúc nãy hắn đã không im lặng là vàng, để cho ông Vu tiễn rồi.
Bốn người kia đã bao vây bọn họ: "Cô nương, không cần phải sợ hãi, mấy người chúng ta chỉ cần tiền thôi. Ngươi xem chúng ta khổ cực như thế, ngươi chỉ cần cho một ít bạc, mua bình an, mọi người đều bình an vô sự thì thật là tốt đúng không?"
Tiết Vinh đã chuẩn bị sẵn tư thế để chiến đấu, hắn không quay đầu lại và nói nhỏ với Cố Vân Đông: "Tiểu thư, lát nữa ta sẽ ngăn chặn mấy người bọn hắn, cô hãy tranh thủ thời gian chạy đi, bên này cũng gần Vu gia, chạy về phía Vu gia đi."
Cố Vân Đông đỡ trán bật cười, cô vỗ vai của Tiết Vinh rồi nhìn về phía bốn người kia: "Ta có việc gấp, nếu các ngươi vẫn muốn cản đường, một lát nữa ta ra tay không biết nặng nhẹ, các ngươi sẽ phải chịu thiệt rồi."
Bốn người kia sững sờ, không nhịn được mà đều cười lên: "Cô nương, ngươi làm cho bọn ta sợ quá đi."
Cố Vân Đông thở dài một hơi, mắt thấy bọn chúng càng lại gần, lúc này cô mới giao cái hộp trong tay cho Tiết Vinh đang đứng bên cạnh.
"Cầm, đứng ở đây và đừng cử động."
Bước chân đang muốn bước về phía trước của Tiết Vinh đột nhiên dừng lại. Một khắc sau, hắn trợn trừng mắt, khiếp sợ nhìn Cố Vân Đông nhấc một người lên và quăng xuống đất.
Lại còn tiện tay cầm lấy một cây gậy trên đất, trực tiếp đánh vào lưng của tên còn lại.
Ngay sau đó lại một cước đá vào đầu gối một tên, trong nháy mắt khuôn mặt tên nọ vặn vẹo quỳ rạp xuống đất.
Cuối cùng Cố Vân Đông từng bước đi về phía tên còn sót lại.
Kẻ kia trơ mắt nhìn ba tên đồng bọn ngã xuống trong chớp mắt, mặt cũng đổi sắc luôn rồi.
Hắn hoảng sợ nhìn Cố Vân Đông ngay cả một sợi tóc cũng không loạn, thét lên một tiếng "A", rồi quay đầu bỏ chạy.
Cố Vân Đông nhẹ Xùy~~ một tiếng, cô vứt cây gậy trong tay xuống, vỗ nhẹ làn váy, rồi sửa sang lại y phục một chút.
Sau đó, cô bước trở về bên cạnh Tiết Vinh, lấy đi cái hộp, rồi nhanh chóng đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Tiết Vinh vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn đang hoài nghi ánh mắt của mình xảy ra vấn đề.
Điều, điều này làm sao có thể?
Tiểu thư là một người. . . yếu đuối. . . ăn mặc váy vướng bận như thế. . . rõ ràng tuổi còn nhỏ.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tiểu thư lại có thể giải quyết xong cả bốn người?
"Tiết Vinh?? " Cố Vân Đông ở bên ngoài kêu hắn một tiếng.
"Đến, đến liền đây." Tiết Vinh nhìn thoáng qua những kẻ đã gục trên đất thêm một lần nữa, rồi vội vàng quay người theo sau.
Cố Vân Đông nhạy cảm nhận ra được thái độ của Tiết Vinh đã có chút biến hóa, dường như. . . Càng thêm cung kính hơn nữa.
Trên đường đi hai người cũng không nói gì, mắt thấy đã gần đến cửa khách điếm rồi.
Cuối cùng Tiết Vinh vẫn không nhịn được, hắn mở miệng hỏi: "Tiểu thư biết võ sao?"
Cố Vân Đông hơi nhướn mi: "Ngươi cũng biết ta từng từ phủ Vĩnh Ninh một đường chạy nạn đến phủ Tuyên Hoà đúng không?" Tiết Vinh vẫn luôn theo sau cô, lúc cô và ông Vu nói chuyện phiếm thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc lại đoạn chuyện cũ kia.
Tiết Vinh suy nghĩ, rồi bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi, tiểu thư một đường đi đến phủ Tuyên Hoà, lại không có lão gia đi cùng, những chuyện tiểu thư đã trải qua quả thực hắn không thể nào tưởng tượng được.
Bốn người kia, làm sao có thể ngăn cản được tiểu thư?
Nhưng mà. . . Hắn vẫn cảm thấy tiểu thư rất lợi hại.
Phải biết rằng, trên đường chạy nạn, vận mệnh của nữ tử thường không được tốt, nhất là khi không được ai che chở. Tiểu thư lại còn phải che chở cho người nhà một đường bình an đến phủ Tuyên Hoà. Hiển nhiên, tiểu thư so với trong tưởng tượng của mình còn cường đại hơn.
"Được rồi, ngươi về khách điếm trước đi, ta đến tiệm thuốc một lát." Cố Vân Đông đi thẳng xuống xe ngựa.
"Vâng."