Chương 246: Đồ Cứu Mạng.
Cố Vân Đông đi đến tiệm thuốc bên cạnh, tùy tay chọn vài loại dược liệu.
Sau đó cô tìm một chỗ không người, đem lá thư viết cho Tần Văn Tranh bao lại bằng hai lớp giấy dầu rồi để vào trong ngăn ngầm của cái hộp, tiếp đến lại đặt thêm một cây trâm vào trong và đậy nắp hộp kín lại.
Lúc này cô mới mang cả gói thuốc lẫn cái hộp đi đến một nhà tiêu cục gần đó.
Cố Vân Đông nhanh chóng tìm đến tiêu đầu phụ trách "Ta muốn chuyển đồ đến huyện Phượng Khai của phủ Tuyên Hoà, đồ ta cần đưa rất cấp bách, tốt nhất là trong vòng bốn ngày phải phải đưa đến nơi."
Người tiêu đầu kia khẽ nhíu lông mày, bốn ngày? từ phủ Vạn Khánh đến phủ Tuyên Hòa, bốn ngày có chút gấp.
Hắn không đáp ứng, chỉ hỏi cô: "Chuyển thứ gì?"
Cố Vân Đông đưa ra gói thuốc và cái hộp: "Ta có một bằng hữu đang bệnh nguy kịch, cần dùng thuốc gấp, đây là mấy vị thuốc ta tìm cho nàng ấy, dùng để cứu mạng đấy. Còn cái hộp này, cây trâm bên trong là đồ mà nàng ấy đã gửi cho ta, di vật của mẫu thân nàng ấy để lại, vẫn nên đưa cho nàng ấy lưu lại chút kỷ niệm."
Tiêu đầu đã hiểu, đây là thứ cứu mạng, và thứ không lưu lại tiếc nuối.
Sau một thời gian im lặng, hắn nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: "Chuyến tiêu này chúng ta nhận, nhưng ngươi cũng biết, muốn chạy đến phủ Tuyên Hoà trong thời gian ngắn như thế, không nói đến việc ngày đêm đi gấp, trên đường chắc chắn phải thay ngựa, giá tiền này sợ là không rẻ đâu."
"Ta biết rõ, đây là một trăm lượng bạc, đã đủ chưa?"
Sắc mặt tiêu đầu buông lỏng chút ít: "Đã đủ rồi."
Thời gian mấy ngày, đưa tín vật nhiều nhất là hai người, có thể kiếm được một trăm lượng, cũng không thiệt thòi.
Hơn nữa đoạn đường đi đến phủ Tuyên Hoà cũng thái bình, lại không phải đưa nhiều hàng hóa, cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Thay ngựa cũng không hao phí mấy đồng tiền, bù đắp vài phần chênh lệch giá là được.
Cố Vân Đông lại cùng tiêu đầu bàn bạc một hồi, vừa cho địa chỉ vừa nhiều lần dặn dò rằng chuyến tiêu lần này là để cứu mạng đấy, đồ vật bên trong có thể đưa đến sớm ngày nào thì hãy đưa đến sớm ngày đó.
Cô biết rõ tiêu sư ở đây rất có uy tín, tiêu đầu còn là người trọng tình nghĩa, hơn nữa tiêu đầu cũng nói, chuyến tiêu lần này hắn sẽ đích thân đi.
Cố Vân Đông an tâm rồi, lúc này cô mới xoay người rời đi.
Cô cũng không còn biện pháp nào khác, nếu chỉ nói tiêu cục đưa tin thôi, chẳng may bị đánh rơi hay có sai lầm gì bị người ta thấy được nội dung bên trong, vậy thì cô xong chắc rồi.
Vừa mua thuốc lại vừa làm ngăn ngầm, tuy có tốn chút sức lực, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đảm bảo an toàn hơn một chút.
Sau này cô sẽ nghĩ biện pháp làm ám hiệu gì đấy, người trong nhà nhìn thấy sẽ có thể hiểu được, từ đó tìm được tin tức mình muốn, như vậy sẽ không sợ thư tín bị người khác thấy được.
Địa chỉ lần này Cố Vân Đông đưa cho tiêu đầu là học đường của Tần Văn Tranh, nhưng lại sợ sẽ có người biết Tần Văn Tranh là ai, người nhận hàng dứt khoát viết Cát thị.
Tần Văn Tranh thông minh như thế, nhìn thấy gói thuốc hẳn sẽ đoán được người gửi là cô đúng không? Dù gì thì hắn cũng biết cô đến phủ Vạn Khánh để tìm thuốc.
Vô duyên vô cớ đưa đồ cho hắn, một cây trâm và cái hộp kỳ lạ, chắc hắn có thể phát hiện điều bất thường.
Dù gì thì hắn cũng là trạng nguyên trẻ tuổi, đầu óc rất nhanh nhạy.
Cố Vân Đông biểu thị, cô cực kỳ có lòng tin đối với Tần Văn Tranh đấy, đừng làm cho cô thất vọng nha.
Về phần một trăm lượng bạc kia, cô sẽ đòi lại từ Tân gia sau.
Làm xong việc, cô quay người đi về khách điếm.
Trước khi về, cô còn đi hiệu may mua vài bộ quần áo cho Cố Đại Giang và Tiết Vinh.
Lúc nãy đi qua nhà của ông Vu, cô cũng không lấy hai bộ y phục cũ nát kia của Cố Đại Giang về.
Y phục kia căn bản không mặc được nữa rồi, miếng vá chồng chéo miếng vá. Hiện giờ bản thân cô ăn mặc sạch sẽ tinh tươm nhưng lại để cho cha mình mặc thành như thế được sao?
Mang theo quần áo, bước chân của Cố Vân Đông nhẹ và nhanh hơn rất nhiều.
Ai ngờ vừa mới tiến vào khách điếm, đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên có chút quen mắt.
Đây không phải là người đã nói chuyện với Tân Trí Viễn trong phòng ngày hôm trước sao?
Cố Vân Đông nhớ hắn ta đã nói mấy ngày nữa sẽ tự mình đi một chuyến đến phủ Tuyên Hòa để tìm gia đình nhà nông chế đường trắng kia nhỉ?
A, ngươi đã muốn đi, vậy thì phải đi được thì mới đi nha.
Mắt thấy người đàn ông trung niên kia bước lên trên lầu, Cố Vân Đông cũng đã tìm được góc độ thích hợp, cô đi đến đằng sau một bồn hoa trong góc.
Bên kia không có người, cô cầm một cây súng đồ chơi, chờ đến lúc cái người được Tân Trí Viễn gọi là Ngụy thúc kia sắp bước đến bậc thang cuối cùng, ngay lập tức cô bắn một phát vào đầu gối của ông ta.
Ngụy thúc chỉ cảm thấy hai chân đau nhói, cả người ông ta không khống chế được mà ngã sang phía bên cạnh.
Vẫn là một tên tiểu nhị phát hiện ra sự bất thường của ông ta, hắn vội vàng hô to: "Cẩn thận."
Tiểu nhị muốn xông tới đỡ nhưng đã không kịp rồi.
Hai tay của Ngụy thúc muốn bám vào lan can, nhưng lại không thể nắm được, người đã bụp bụp bụp lăn xuống dưới bậc thang.
Người khách đi lên lầu ở đằng sau thấy như vậy, theo bản năng đứng nép người vào bên cạnh, hai tay nắm chặt lan can, sau đó trơ mắt ra nhìn ông ta lăn xuống dưới.
Cố Vân Đông suýt nữa thì cười ra tiếng, cô vội vàng che miệng lại bước ra từ phía sau của bồn hoa.
Ngụy thúc lăn đến cuối, sắc mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, ôm cái chân đau thống khổ kêu rên.
Ồ, hiệu quả như vậy? Cô còn sợ rơi không đủ nghiêm trọng, đang định quay lại bổ thêm một đao nữa kìa.
Tiểu nhị vội vàng chạy lên, những người trên hành lang cũng nhanh chóng tiến đến hỗ trợ, ngay tức khắc xung quanh náo nhiệt hẳn lên.
Cố Vân Đông nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, tìm lại hai viên đạn kia, sau đó cực kỳ nhanh chóng thu vào hủy diệt chứng cớ.
Cô cũng không thèm nhìn Ngụy thúc bị người khác nâng ra ngoài lấy một cái mà bước thẳng lên lầu.
Đồng Thủy Đào đi ra, thắc mắc hỏi cô: "Tiểu thư trở về rồi, phía dưới vừa phát sinh chuyện gì thế, ồn ào thật đấy."
"Ah, có người không cẩn thận từ trên cầu thang té xuống, lần sau muội đi xuống cầu thang thì phải chú ý một chút."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Cố Vân Đông vào phòng, Cố Đại Giang đã tỉnh dậy, Tiết Vinh thì đang đút cháo cho ông.
"Đưa cho ta đi."
Cố Vân Đông đem mấy bộ y phục kia đặt lên bàn, nhận lấy chén cháo, tự mình đút cho Cố Đại Giang ăn.
"Cha, hôm nay người cảm thấy thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều. Cha nghe Dư đại phu nói, con đã đưa cho ông ta không ít bạc, dùng loại thuốc tốt nhất. Hiện tại lúc xoay người cha cũng không còn cảm thấy đau nữa. Con cũng thật là, có ít bạc thì nên để dành về sau dùng để hộ thân, thuốc thì cần gì phải dùng loại tốt nhất chứ? Điều dưỡng thêm mấy ngày chẳng phải là tốt rồi sao?"
Cố Vân Đông lại đút cho ông thêm một thìa cháo: "Cha không muốn khỏi bệnh nhanh một chút để sớm ngày quay về gặp nương và đệ đệ muội muội sao?"
Cố Đại Giang lập tức không nói gì thêm, chỉ mở miệng, an tĩnh ăn xong chén cháo.
Sau đó, ông nằm dựa vào cái chăn đã được xếp gọn bên cạnh, nhẹ giọng thở dài: "Cũng không biết hiện giờ bọn họ ra sao rồi, Vân Đông, con nói cho cha nghe một chút tình huống trong nhà đi, cha nhớ bọn họ vô cùng."
"Vâng ạ." Hai ngày nay, nếu không phải Cố Đại Giang đang ngủ dưỡng thương thì là Cố Vân Đông đang bận những chuyện khác.
Đúng là vẫn chưa có thời gian ngồi xuống tán gẫu về những chuyện trong nhà.
Cố Vân Đông cầm cây quạt ở bên cạnh, quạt gió cho ông.
Trời hôm nay đã bắt đầu nóng lên, chỉ sợ miệng vết thương của Cố Đại Giang bị mồ hôi thấm ướt.
"Nương rất nhớ thương cha đấy, gần đây bà ấy còn luôn nằm mơ thấy cha. Hơn nữa bệnh của nương cũng có hi vọng chữa khỏi rồi. Bọn con đã tìm được một vị ngự y, ông ta đã châm cứu cho nương. Tuy hiện giờ bệnh tình vẫn chưa tốt lên, nhưng sau này cũng sẽ không chuyển biến xấu hơn nữa. Ngự y đã nói, chỉ cần tìm thêm một vị thuốc nữa là ông ta có thể triệt để chữa hết cho nương rồi."
Cố Đại Giang nghe thấy thế thì ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ông hơi có chút kích động, hỏi cô: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật rồi, kỳ thật lần này con đến phủ Vạn Khánh, chính là vì tìm vị thuốc kia."