Chương 247: Hay Là Nói Chút Chuyện Vui Vẻ Đi.
"Thuốc gì cơ?"
"Một loại thuốc tên là Bạch Mộc Tử, cha yên tâm đi, con đã có manh mối rồi."
Tiết Vinh đứng ở sau lưng của Cố Vân Đông hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày.
Cố Vân Đông khẽ liếc mắt nhìn qua hắn một cái, lúc này mới tiếp tục trò chuyện với Cố Đại Giang: "Chuyện của mẹ cha không cần phải lo lắng đâu ạ, việc này không thể gấp được, chờ khi nào tìm được Bạch Mộc Tử, thì sẽ không có việc gì xảy ra rồi."
Cố Đại Giang gật đầu: "Đúng vậy, không gấp, đã đợi lâu như vậy rồi, chờ thêm một thời gian ngắn cũng không có việc gì." Lại nói, cho dù cả đời nương tử không thể khôi phục được thì ông vẫn sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.
Cố Vân Đông thấy cha mình có chút sầu não, cô liền nói sang chuyện khác: "Hiện tại tính tình của Vân Thư cũng hoạt bát hơn khi xưa nhiều, đệ ấy cũng đã đi học đường rồi."
Cố Đại Giang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ông hỏi cô: "Vân Thư đọc sách rồi sao?"
"Đúng vậy ạ, phu tử của hắn trước kia còn đỗ trạng nguyên nữa. Ngài ấy nhận học sinh cũng đều là những người có phẩm tính đoan chính. Trong học đường tuổi của đệ ấy nhỏ nhất nên được tất cả mọi người chiếu cố, hiện tại mỗi ngày đệ đệ đều vui đến quên trời quên đất luôn rồi."
Cố Đại Giang cười to, sắc mặt hiện rõ vẻ vui mừng: " Tốt, tốt, Vân Thư bắt đầu đọc sách biết chữ rồi, còn bái trạng nguyên làm thầy nữa, đây chính việc biết bao người nghĩ cũng không dám nghĩ tới đấy, tương lai sẽ có tiền đồ, chắc chắc sẽ có tiền đồ."
Trước kia, Cố Đại Giang luôn nghĩ rằng, bất kể trong nhà có phản đối thế nào, chỉ cần Vân Thư vừa đến tuổi thì ông nhất định sẽ đưa thằng bé đi học đấy.
Cả đời ông đã bị nhà cũ Cố gia làm hỏng rồi, ông quyết không cho phép Vân Thư có thiên phú cũng tầm thường vô vi một đời như thế, chỉ có đọc sách khảo thí, bước ra khỏi Cố gia rồi, thì tương lai của con ông mới có ánh sáng được.
Chỉ là không ngờ được rằng, sau này nương tử bị thương ở đầu, ông không có cách phân thân chiếu cố hết, lại gặp thêm thiên tai, người một nhà đành phải rời khỏi cố hương.
Nhưng cũng may, Vân Thư vẫn đến học đường khi vừa kịp độ tuổi vỡ lòng.
Đây là công lao của Vân Đông, nữ nhi của ông, có tiền đồ hơn ông nhiều.
"Còn Vân Khả thì sao?" Người Cố Đại Giang lo lắng nhất chính là con bé, tuổi quá nhỏ, lúc còn ở nhà cũ của Cố gia cũng bởi vì ăn không ngon, mặc không tốt, không được chăm sóc kỹ nên mãi chưa đi vững được.
Trên đường chạy nạn kia, hơn một nửa thời gian con bé đều mê man, khiến cho ông thường xuyên có ảo giác đứa con gái nhỏ nhất của mình đã không còn hô hấp nữa, kinh hồn táng đảm nhiều phen đấy.
"Khả Khả à." Cố Vân Đông bật cười: "Hiện tại muội ấy là tiểu tham ăn đấy, cái gì con bé cũng có thể ăn được, Vân Thư cũng gọi muội ấy là bé mập rồi. Đệ đệ gọi như vậy làm cho Khả Khả giận dỗi, cả ngày đều nói không cần ca ca nữa. ́Vậy mà mỗi khi Vân Thư đi học đường, một ngày không gặp ca ca thôi là con bé lại cuống cuồng. Mỗi ngày khi Vân Thư về nhà, muội ấy sẽ là người đầu tiên chạy ra nghênh đón đệ ấy đấy."
Cố Đại Giang nghe xong liền cười, những chuyện mà Vân Đông kể giống như một bức tranh vậy, bên trong có nương tử, có cả ba người con của ông, cả nhà vui vẻ rất sống động, đẹp đẽ, ấm áp và hạnh phúc biết bao.
Hiện tại ông cũng có chút cảm giác không thể chờ được nữa, phải nhanh chóng dưỡng thương tốt, để về nhà ngay thôi.
Cố Vân Đông kể rất nhiều chuyện, cô chỉ nói về những chuyện tốt mà thôi.
Cũng không biết vì lý do gì mà cô không dám nhắc tới Thiệu Thanh Viễn trước mặt cha. Cô cứ có cảm giác nếu mình nhắc đến hắn trước mặt cha già vừa mới tìm lại được con gái thì ông ấy sẽ bị kích thích mất.
Ừm, cha còn đang dưỡng thương, vẫn nên nói chút chuyện làm cho ông ấy vui vẻ.
Chuyện của Nguyên Trí, Cố Vân Đông cũng không nói.
Nhắc tới biểu đệ tất nhiên sẽ phải nói đến đại cô tới giờ vẫn chưa có tung tích, cùng với việc.....Biển Mộ Lan đã qua đời rồi.
Cố Đại Giang rất thương yêu Biển Mộ Lan đấy, nếu biết tỷ ấy không còn nữa, chỉ sợ là trong lòng cha sẽ không dễ chịu.
Cố Vân Đông chỉ chọn những chuyện thú vị để nói, mãi cho đến khi Cố Đại Giang có vẻ hơi mệt rồi, cô mới dặn dò cha nghỉ ngơi thật tốt, bản thân thì đi ra ngoài.
Tiết Vinh cũng đi theo cô, hắn nhìn Cố Vân Đông mím môi, bộ dạng như đang có điều gì muốn nói vậy.
Cố Vân Đông đi về phía gian phòng của mình, thấy Tiết Vinh vẫn còn đứng bất động một chỗ, cô nhướng mày nói: "Vào đi, không phải là ngươi đang có chuyện muốn nói với ta sao?"
Tiết Vinh cúi thấp đầu đi vào, sau khi vào phòng, hắn còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Lại còn đi qua rót cho Cố Vân Đông một chén trà, người này thật sự đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp đấy.
"Tiểu thư, ngài đã nói có manh mối của Bạch Mộc Tử, có phải là chỉ Tân phủ hay không?"
Cố Vân Đông nghĩ, quả nhiên là hắn biết rõ.
"Xác thực là chỉ Tân phủ, thế nào, ngươi muốn khuyên ta từ bỏ sao? Cảm thấy không có khả năng lấy được Bạch Mộc Tử từ Tân phủ?"
Tiết Vinh suy nghĩ rồi nói: "Thật sự không thể lấy Bạch Mộc Tử từ Tân phủ được, bởi vì Tân Phủ đã không còn Bạch Mộc Tử nữa rồi."
Cố Vân Đông bỗng nhiên đứng bật dậy: "Ngươi nói cái gì cơ ??!"
Tiết Vinh nói tiếp: "Trước kia đúng là Tân phủ có một cây Bạch Mộc Tử nhưng mà ba tháng trước, đại thiếu gia của Tân phủ đột nhiên phát bệnh, Bạch Mộc Tử kia đã bị hắn ta lấy dùng rồi."
Bởi vì lần phát bệnh kia nên trong sân của đại thiếu gia Tân Phủ đã đánh chết hai hạ nhân, những hạ nhân còn lại đều bị bán đi hết. Tiết Vinh cũng là một trong số những người bị bán đi.
Lông mày của Cố Vân Đông nhíu chặt lại, hai ba tháng trước, vậy chẳng phải là nó đã được dùng trước lúc Tống đại phu viết thư cho cô sao?
Thông tin ở thời đại này quá bất tiện rồi, vậy mà tin tức lại lạc hậu lâu đến thế.
"Ngươi có chắc chắn hay không?"
Tiết Vinh quỳ xuống: "Tiểu nhân có thể thề, những lời vừa nãy không có nửa câu nói ngoa, không dám lừa gạt tiểu thư."
"Được rồi, ngươi đứng lên đi, ta không có ý trách ngươi." Cố Vân Đông vuốt thái dương, trong lòng lại thầm thở dài một hơi.
Nhưng mà Tiết Vinh vẫn còn quỳ trên mặt đất, không có ý định đứng dậy.
Cố Vân Đông nhíu mày, hỏi: "Sao vậy, còn có việc gì sao?"
"Tiểu thư, tiểu nhân biết tổn thương của lão gia là do nhị thiếu gia của Tân Phủ gây nên." Tiết Vinh cúi đầu xuống rất thấp: "Tiểu thư muốn thay lão gia xả giận sao?"
"Ngươi cảm thấy ta không làm được sao?"
Tiết Vinh cắn chặt môi, nghe xong lời nói của Cố Vân Đông, thân thể của hắn run lên một cái, có chút chần chờ.
Hắn ngậm miệng, không nói chuyện nữa.
Cố Vân Đông bị hắn làm cho tức giận đến bật cười: "Tiết Vinh, ta biết trước kia ngươi là người hầu bên cạnh đại thiếu gia của Tân Phủ, Tân gia tài cao thế lớn, có nhiều quy củ, bên trong không ít yêu ma quỷ quái, tranh đấu gay gắt càng là tầng tầng lớp lớp. Điều này khiến cho ngươi dưỡng thành tính cách cẩn thận, ta có thể hiểu được, nhưng ở chỗ ta không phải là Tân Phủ, có lời gì muốn nói thì không cần phải che giấu, cũng không cần sợ ta nghe xong mất hứng. Ta hy vọng ngươi có lời gì thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ không trách tội ngươi."
Tiết Vinh ngơ ngác một chút, ngầm cười khổ trong lòng.
Hồi lâu, hắn mới nhẹ gật đầu, nói: "Không phải tiểu nhân cảm thấy tiểu thư không làm được, chỉ là Tân Phủ còn khổng lồ hơn cả những gì mà người ngoài thấy được từ xa, bên trong đó rắc rối khó gỡ, rất phức tạp. Tân phủ không chỉ có tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, ở bên kia kinh thành, thậm chí còn có. . . Tóm lại là, tiểu thư muốn động vào nhị thiếu gia, cũng không dễ dàng."
Cố Vân Đông cười, nói nhiều như vậy, còn không phải là cảm thấy cô không làm được hay sao?
Đúng vậy, nếu chỉ có một mình cô, cô sẽ cẩn thận cân nhắc thêm vài lần, dù sao thì đối phó với Tân phủ không giống như đối phó với nhà cũ Cố gia. Nhưng không phải là Tân phủ đã không muốn sống nữa sao? Cô có thể đẩy một cái nha.
"Được rồi, điều ngươi nói ta đã biết, ta tự có nắm chắc, ngươi về chiếu cố cha ta trước đi."
Tiết Vinh cảm thấy tiểu thư sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì.
Những ngày tiếp theo, Cố Vân Đông tập trung tinh thần chăm sóc Cố Đại Giang, dường như ngoại trừ việc làm cho cha cô dưỡng tốt thân thể ra thì cô không còn việc gì phải làm nữa rồi.
Tiết Vinh có một loại cảm giác thật kỳ diệu, tiểu thư giống như đã từ bỏ, lại giống như đang dự định làm một chuyện gì đó, nhưng lại không làm gì cả.
Sáu ngày sau đó, khi chân của Cố Đại Giang có thể chạm đất, trong khách điếm lại có một người đến.