Chương 252: Nhìn Cố Vân Đông Với Cặp Mắt Khác Xưa.
Cố Vân Đông vào khố phòng, mới phát hiện bên trong có không ít người đang ghi chép đồ đạc bên trong, nhìn thấy cô đi vào còn sửng sốt một chút.
Mạc Húc Lâm từ phía sau tiến vào, để cho tất cả mọi người đi ra ngoài trước, mọi người mới vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi khố phòng.
Mạc Húc Lâm: "Cố cô nương nhìn xem, thích cái gì." Nói xong lại chỉ chỉ hai cái rương lớn cách đó không xa: "Đồ vật bên trong đó ngược lại không thể động.”
Cố Vân Đông tỏ vẻ đã biết, đó là thứ Hoàng Thượng chỉ định, hiểu rõ.
Cô đi về phía trước, trong khố phòng Tân phủ có không ít vàng bạc châu báu đồ cổ tranh chữ quý ngọc khí, mấy thứ này đều đang được bỏ vào trong từng cái rương lớn, chất đống trong một khố phòng lớn như vậy, đầy ắp.
Cố Vân Đông đến gần nhìn, ánh mắt cũng sáng lên, ánh mắt long lanh phóng ra ánh sáng, hận không thể nhào vào những đồng tiền bạc lấp lánh kia.
Tân gia quả thực quá có tiền, quả thực... Có tiền đến mức khiến người ta muốn hét lên thật lớn.
Mạc Húc Lâm này keo kiệt muốn chết, nhiều đồ như vậy lại chỉ cho cô một cái rương nhỏ.
Công lao của cô chỉ đáng giá cho một cái rương nhỏ?
Cố Vân Đông quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mạc Húc Lâm sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên mở miệng: "Cố cô nương, chuyện này, ngươi cũng biết triều đình hiện tại cần tiền gấp. Hơn nữa cái rương này tuy rằng nhỏ, nhưng có rất nhiều thứ nhỏ đáng giá, tương đương với ngàn vàng vạn kim.
Hắn vừa nói vừa cầm lấy một bức tranh chữ: "Đây là một tác phẩm đồ sộ của danh sư tiền triều, giá trị vạn lượng."
Ngay sau đó lại cầm lấy một quyển sách: "Đây là bản duy nhất, bao nhiêu văn nhân học sĩ cầu mà không được.”
Cố Vân Đông nghĩ, Mạc Húc Lâm này không hổ là thủ lĩnh của đám người này, chọn đồ rất chuẩn xác. Biết cô có thể vẽ, vì vậy đề cử tranh chữ, biết rằng đệ đệ cô đang đọc sách, vì vậy đề cử một cuốn sách đơn lẻ.
Cô hừ hai tiếng, cầm lấy hai thứ kia, đều bỏ vào trong rương nhỏ trong tay Tiết Vinh.
Tuy rằng tranh chữ kia quá dài không vào được, nhưng không sao, để ngang bên ngoài cũng giống nhau.
Mạc Húc Lâm thấy thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không đi, nhìn Cố Vân Đông đi qua từng cái rương.
Cô nhìn rất cẩn thận, đôi khi một nửa cơ thể của cô chui luôn vào trong rương.
Mạc Húc Lâm đứng ở phía sau nhìn không rõ, cũng không biết, thời điểm Cố Vân Đông lục lọi đồ đạc, thuận thế đem từng thỏi bạc thu vào trong không gian.
Sau khi tìm hai rương, Cố Vân Đông lại lấy mấy trang sức ngọc bội bỏ vào trong rương nhỏ.
Mạc Húc Lâm liếc mắt một cái, khóe miệng co giật một chút, Cố cô nương thật sự không biết thứ gì đáng giá, sao lại chọn trang sức ngọc bội?
Sau đó, Cố Vân Đông lại chọn phỉ thúy mã não, cầm ngọc thạch trân châu.
Cô còn nhìn thấy hai quyển y thuật, hình như rất khó có được, ừm, mang về cho Thiệu Thanh Viễn.
Bút lông sói, nghiên mực, nhìn cũng rất đáng giá, cầm về cho Vân Thư Nguyên Trí và cha.
Còn có một bộ bàn cờ làm bằng ngọc, quả thực xa xỉ.
Đủ thứ đồ chất thành một đống, Cố Vân Đông cảm thấy phàm là đồ vật kỳ lạ quý hiếm, có thể nhét vào rương nhỏ liền nhét vào, nhét không vào liền thừa dịp Mạc Húc Lâm không chú ý thu vào trong không gian.
Đợi đến khi nhìn tất cả các rương một vòng, Cố Vân Đông rốt cuộc cũng xoa xoa thắt lưng đứng thẳng dậy.
Cô nhìn về phía cái hộp nhỏ đầy hài lòng, uh, đầy.
Tiết Vinh nhìn đồ vật bên trong, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mạc Húc Lâm phát hiện cô vậy mà không lấy một lượng bạc, không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Mạc Húc Lâm cảm thấy, có thể bởi vì trước kia là con gái nhà nông, kiến thức có hạn, năng lực thưởng thức đồ tốt chưa đủ, cho nên chọn đồ không nhìn ra tốt xấu.
Nhưng mà, nàng ấy có thể không đem bạc để vào mắt, phần lớn chỉ lựa chọn sách thư họa vật cao nhã như vậy, xem ra cũng có tầm nhìn rất xa.
Sau này nếu được tiếp xúc nhiều hơn với những thứ này, cũng không sợ không phân biệt được đồ tốt xấu.
"Cô nương chọn xong rồi?"
Cố Vân Đông gật đầu, nghĩ đến trong không gian cộng lại đại khái có chừng phân nửa rương vàng bạc châu báu, rất hài lòng nói: "Đã chọn xong.”
Mạc Húc Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta đưa cô nương ra ngoài?”
Cố Vân Đông lại nói: "Chờ một chút, ta muốn gặp đại thiếu gia và nhị thiếu gia Tân phủ."
Mạc Húc Lâm nhíu mày: "Chuyện này..."
"Không tiện?"
"..." Mạc Húc Lâm nhìn cái rương nhỏ đáng thương kia của cô, cảm thấy mình có chút bắt nạt người ta, quên đi, gặp thì gặp: "Ta sẽ đưa ngươi qua đó.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi trước.
Ra khỏi cửa, hắn mới để cho những người ghi chép khố phòng tiếp tục đi vào làm việc.
Mạc Húc Lâm không biết, đợi hai ngày sau, toàn bộ khố phòng Tân phủ đều được ghi chép lại, tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn sự chênh lệch khổng lồ của sổ sách, thật lâu không thể phục hồi lại tinh thần.
Chủ tử Tân phủ đều bị nhốt ở dãy nhà sau, một dãy phòng, nhốt không ít người.
Người của các phòng được tách ra giam giữ, gian phòng ở giữa hẳn là lão gia cùng phu nhân Tân phủ.
Cố Vân Đông không nhìn, đi theo Mạc Húc Lâm đến phòng bên trái: "Bên trong chính là Tân Trí Minh.”
Cố Vân Đông bảo Tiết Vinh đem cái rương nhỏ đặt ở trong tay Mạc Húc Lâm, chặn người ở bên ngoài, tự mình đi vào.
Mạc Húc Lâm: "..." Như vậy vi phạm quy định đấy.
Tân Trí Minh là đại thiếu gia Tân phủ, đương nhiên cũng từng có phu nhân, theo như Tiết Vinh nói, vị phu nhân kia gả cho hắn chưa được hai năm đã qua đời.
Chỉ là Tân Trí Minh không tái hôn, bên ngoài vẫn cho rằng hắn rất yêu thương thê tử, đến nay vẫn nhớ mãi không quên. Hơn nữa thân thể không tốt không muốn liên lụy người khác. Nhưng ai có thể nghĩ đến hành động dơ bẩn của hắn?
Lúc Cố Vân Đông đi vào, trong phòng ngoại trừ Tân Trí Minh ra, còn có vú nuôi của hắn.
Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn về phía hai người im lặng một câu cũng không nói.
Nhìn thấy người đi vào, Tân Trí Minh nhíu nhíu mày: "Hai người là ai? Muốn làm gì?”
Cố Vân Đông lui về phía sau một bước, để Tiết Vinh tiến lên.
Tiết Vinh nhìn hai người này, trong mắt tràn ngập oán hận, giống như đem bọn hắn phanh thây xé xác cũng không đủ. Nhìn thấy bộ dạng bị trói tay chân không thể nhúc nhích, cả người chật vật của bọn hắn, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tân Trí Minh không biết hắn, mặc dù hắn đã từng hầu hạ hắn ta khá lâu, nhưng hắn ta chưa bao giờ để Tiết Vinh vào mắt.
Ngược lại vị vú nuôi kia, cẩn thận nhìn Tiết Vinh hai lần, đột nhiên phản ứng lại.
"Tiết Vinh! Có phải là ngươi không?”
Tân Trí Minh khó hiểu: "Là ai?"
“Trước kia là hạ nhân trong viện, là một trong nhóm người ba tháng trước bị bán."
Tân Trí Minh bừng tỉnh, nhìn Tiết Vinh hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" Dừng một chút giống như nghĩ đến cái gì đó, cười nói: “Coi như nhớ tình bạn cũ, đến thăm chủ tử trước kia sao."
“Xuy..." Tiết Vinh không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, ta đến xem kết cục của những kẻ điên loạn như các ngươi."
Sắc mặt Tân Trí Minh và vú nuôi đều thay đổi: "Ngươi nói cái gì??”