Chương 251: Lão Tứ giả chết
Cố Vân Đông không để ý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn về phía cô, cô nhanh chóng bước đến cổng của Tân phủ, lúc này mấy người quan binh trông cửa mới đưa mắt nhìn về phía cô.
Đồng thời nhìn về phía cô còn có một vị cô nương đang đứng ở bên cạnh.
Cô nương kia ước chừng cũng bằng tuổi cô, trên người mặc tơ lụa, làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, khí chất văn nhã, còn mang theo hai nha hoàn bên người.
Nàng ta chỉ nhàn nhạt liếc sơ qua Cố Vân Đông rồi lại xoay đầu qua, tiếp tục nói với quan binh ở cổng: "Ta thật sự là tiểu thư của Đoàn gia, ca ca ta đang ở bên trong, nếu ngươi không tin, có thể gọi đại ca ta đi ra, huynh ấy. . ."
Nàng ta còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của quan binh: "Không thể vào là không thể vào, đứng ở bên ngoài chờ đi."
Ngữ điệu lạnh như băng, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Cố Vân Đông cảm thấy người quan binh này đoán chừng sẽ cô độc suốt đời.
Tiểu thư Đoàn gia có chút tức giận, nàng ta dậm chân, đi đến một bên, lúc này nha hoàn bên người nàng ta vội vàng an ủi.
Lúc này, Cố Vân Đông mới tiến lên, nhưng mà người nói chuyện với quan binh chính là Tiết Vinh: "Vị quan gia này, chúng tôi đến đây để tìm Mạc đại nhân Mạc Húc Lâm."
Tiểu thư Đoàn gia lườm bọn họ một cái, nhẹ nhàng Xùy~~ một tiếng, không ai nghe thấy.
Người quan binh kia lại liếc nhìn hai người Cố Vân Đông, lời nói từ miệng cũng y chang câu nói khi nãy: "Đứng ở bên ngoài chờ đi."
"Phụt . ." Tiểu thư Đoàn gia kia cuối cùng cũng không nhịn được, cười một tiếng.
Cố Vân Đông nhìn sang, nàng ta lại khôi phục bộ dạng đoan trang văn nhã như lúc nãy.
Cố Vân Đông nghiêng đầu lại, vừa hay cô đã tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen mắt đi ngang qua cửa. Bóng người kia thoáng nhìn về phía cửa ra vào, vừa lúc chạm vào tầm mắt của cô, nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lập tức quay đầu qua chỗ khác, nhanh chóng rẽ qua, đi sang một hướng khác.
Cố Vân Đông tức đến bật cười: "Thuộc hạ của Mạc Húc Lâm, cái vị gọi là lão tứ kia, ngươi đứng lại đó cho ta."
Cô nói xong, khom người nhặt lên một cục đá, nhắm ngay sau ót của hắn ta mà ném mạnh vào.
Động tác của cô quá nhanh, những người khác cũng không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc mọi người hoàn hồn, mấy quan binh trông cửa lập tức trợn mắt nhìn cô: "Ngươi làm gì vậy? Muốn chết." Vừa nói, đao trong tay bọn hắn cũng mạnh mẽ rút ra, nhắm ngay về phía cô đâm tới.
Tiểu thư Đoàn gia cũng bị động tĩnh này làm cho giật mình, nàng ta nhanh chóng lui về sau, Tiết Vinh theo phản xạ đứng che trước mặt Cố Vân Đông.
Cái người bị chọi đá ở trong cánh cửa kia, người đàn ông được gọi là lão tứ ấy rốt cuộc cũng không thể giả chết nữa, hắn ta nhanh chóng chạy lại phất tay: "Ài, dừng tay, dừng tay đi. Vị này chính là Cố cô nương, người một nhà, người một nhà cả."
Mấy tên quan binh kia đều ngẩn ra, nhưng vẫn thu vũ khí về.
Lúc này hắn ta mới đi đến bên người Cố Vân Đông, cười nói: "Tại sao Cố cô nương lại đến đây thế? Vừa rồi cũng không nghe thấy gì cả, ta cũng không nhận ra cô nương, thiếu chút nữa đã làm cô nương bị thương rồi."
Cố Vân Đông chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế, giọng nói của cô cũng sắp đâm thủng cả chân trời rồi, lỗ tai hắn bị điếc mới không nghe thấy đấy: "Ta có thể vào được chưa?"
"Đương nhiên có thể." Lão tứ mỉm cười nói, lại nói mấy tên quan binh lui lại, nhanh chóng dẫn Cố Vân Đông đi vào bên trong.
Tiểu thư của Đoàn gia kia thấy thế, cũng ngẩn ra.
Nàng ta bước lên phía trước hai bước, nói với lão tứ: "Vị đại nhân này xin dừng bước."
Hắn ta nghe vậy thì nhíu mày, hơi khó chịu khựng lại nhìn về phía nàng ta: "Chuyện gì?"
"Đại nhân, ta là người của Đoàn gia, đại ca của ta là Đoạn Khiêm, huynh ấy đang ở bên trong, ta có thể vào trong gặp hắn hay không?"
"Không thể."
Nam nhân nói xong, lại quay đầu cười với Cố Vân Đông, dẫn cô vào bên trong: "Bậc thang này cao, cô nương cẩn thận một chút."
Đoàn tiểu thư: ". . ." Tức giận rồi nha.
Đây là lần thứ hai Cố Vân Đông vào Tân phủ, lần trước là từ cửa sau vào, lúc này là từ cửa lớn đi vào.
Cảnh sắc trước mắt hoàn toàn không giống, Tân phủ quả nhiên xa hoa đến cực điểm, trách không được Hoàng Thượng muốn xử lý nỏ.
Cô vừa thưởng thức cảnh sắc xung quanh, vừa nói chuyện với Tiết Vinh: "Có vài người, lòng dạ rất đen tối, lúc muốn ta hỗ trợ làm việc thì thái độ rất hiền lành, nói gì mà, sau khi kết thúc tùy ý ta lựa chọn bất cứ thứ gì ta muốn. Kết quả bên này lợi dụng ta xong, quay đầu coi như không quen biết. Còn nói ta không lên tiếng, không nhận ra ta, ta hợp tác cùng người mù điếc..."
Tiết Vinh yên lặng nhìn thoáng qua lão tứ đi ở phía trước, lưng người ta cũng kéo căng rồi.
Trong lòng người này lại âm thầm kêu khổ, ánh mắt Cố cô nương này sao lại sắc như vậy? Lần trước ở tiểu viện nàng cũng chỉ thấy mình một lần, cũng chưa từng nói với nhau lời nào, vậy mà chẳng những liếc mắt một cái đã nhận ra mình, còn biết mình xếp thứ mấy, quả thực có độc.
Cố Vân Đông tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn suy nghĩ, ta và một số người cũng không quen thuộc, cũng không biết nhân phẩm của đối phương như thế nào, đối phương đến lúc đó có quịt nợ hay không? Cho nên ta vừa nghe nói chuyện bên này liền tới đây, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, lại có thể coi như không biết ta, quả thực quá đen tối. Tiết Vinh, ngươi không nên làm người như vậy, dễ bị người ta đánh.”
Lão tứ rốt cuộc nghe không nổi nữa, vội vàng quay đầu cười nói: "Cố cô nương ta sai rồi, ta cam đoan không có lần sau, bằng không ngươi đánh ta hai cái cho xả giận?"
“Không cần, ngươi nói cho ta biết khố phòng ở nơi nào là được rồi, ta lấy xong đồ thuộc về mình sẽ đi." Cố Vân Đông hừ lạnh.
Sắc mặt lão tứ cứng đờ, cước bộ cũng nhanh hơn vài phần.
Đến cửa khố phòng, quả thật nhìn thấy Mạc Húc Lâm đứng ở bên ngoài, đang nói chuyện với một nam tử trẻ tuổi.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tới, Mạc Húc Lâm còn sửng sốt một chút, lão tứ vội vàng tiến đến bên tai hắn nói vài câu.
Trán Mạc Húc Lâm tối sầm lại, thiếu chút nữa đã động thủ đánh hắn: "Ngươi nói ngươi..." Bọn họ cũng không nghĩ đến việc quịt nợ, chỉ là muốn sửa sang lại đồ đạc trước, nên lấy đi thì lấy đi, còn lại để Cố Vân Đông đến chọn.
Hết lần này tới lần khác lão tứ còn bị người ta nhìn thấy, còn cố ý làm như không thấy, lần này cho dù không có ý đó cũng bị người ta cảm thấy nói mà không giữ lời rồi.
Hắn hung hăng trừng lão tứ một cái, tiến lên vài bước nói với Cố Vân Đông: "Cố cô nương tới rồi. "
“Ừm." Cố Vân Đông đặc biệt lạnh lùng đáp một tiếng.
Mạc Húc Lâm: "Khố phòng đang sửa sang lại, Cố cô nương đi vào đi, nhưng..." Hắn dừng một chút, thấp giọng nói: "Sản nghiệp sau khi tịch thu nhà này rốt cuộc cũng thuộc về triều đình, có vài thứ là hoàng thượng chỉ định, cho nên..."
Cố Vân Đông hừ hừ, cô biết mà, cái gì mà cô được lựa chọn trước, đều phải có điều kiện tiên quyết đấy.
"Được rồi, ta biết, trong lòng ta nắm chắc."
Mạc Húc Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói lão tứ: "Chuẩn bị rương cho Cố cô nương.”
Cố Vân Đông nhướng mày, chỉ chốc lát sau đã thấy lão tứ ôm tới một cái rương, một cái nhìn dài bốn mươi cm, rộng hai mươi cm, cao ba mươi cm... Cái hộp nhỏ.
Vì vậy, cô chỉ có thể lấy một hộp nhỏ phải không?
Xuy, thật sự xem thường cô.
Có bản lĩnh ngươi ôm tới một cái rương nhỏ hơn nữa đi.
Cố Vân Đông cầm cái rương nhỏ kia tới, mang theo Tiết Vinh ngẩng đầu ưỡn ngực vào khố phòng.
Nam tử trẻ tuổi nói chuyện với Mạc Húc Lâm vẫn nhìn, rất kinh ngạc. Cô nương này có lai lịch thế nào? Mạc đại nhân lại khách khí với nàng như thế, thậm chí hắn còn nghe ra một tia lấy lòng.
Hắn có lòng muốn hỏi: "Mạc đại nhân, không biết vị này là thiên kim trong phủ nào?"
Mạc Húc Lâm: "Nàng ấy họ Cố." Những thứ khác cũng không muốn nói nhiều.
Ngược lại lão tứ nhìn thấy hắn, nhớ tới Đoàn gia tiểu thư ở cửa, lúc này nói một câu.
Đoàn Khiêm đau đầu, thỉnh tội với Mạc Húc Lâm một tiếng, vội vàng đi đến cửa lớn.