Chương 250: Tân Phủ Bị Tịch Thu.
Cố Vân Đông nghe thấy thế thì rất hào hứng: "Lời đồn gì?"
"Vú nuôi của đại thiếu gia thật ra là nữ nhân của Tân lão gia, thậm chí địa vị của bà ta còn cao hơn cả thiếp thị thông thường. Nghe nói lúc Tân lão gia còn trẻ tuổi, khi ông ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đều dẫn người vú nuôi này theo đấy."
Tiết Vinh nói tiếp: "Tuy vú nuôi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh đại thiếu gia nhưng bà ta vẫn thường xuyên lấy lý do bẩm báo tình huống của đại thiếu gia để ra vào thư phòng của lão gia."
Cố Vân Đông nghe xong liền có chút dừng lại, quả dưa này hơi bự rồi nha.
"Vú nuôi kia xinh đẹp không?"
Tiết Vinh: ". . ." Trọng điểm mà tiểu thư chú ý đến, có phải hơi lệch rồi không?
Nhưng hắn vẫn thành thực lắc đầu: "Kém hơn thiếp thị của lão gia."
Cố Vân Đông đẩy ly trà qua bên cạnh: "Được rồi, việc mà ngươi nói, ta tự có nắm chắc. Ngươi trở về chiếu cố cha ta đi, ta đi ra ngoài một chuyến."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Cố Vân Đông đi ra khỏi khách điếm, không bao lâu sau, cô lại trở về rồi, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Những ngày tiếp theo, cô đều không rời khỏi khách điếm, hầu như đều ở bên cạnh Cố Đại Giang.
Mắt thấy thân thể của cha càng ngày càng tốt, nụ cười trên mặt của Cố Vân Đông cũng ngày càng nhẹ nhàng hơn.
Chờ thương thể của cha tốt lên, bọn họ có thể trở về nhà rồi.
Nửa tháng sau, Cố Đại Giang đã có thể bước xuống lầu đi bộ một chút, tuy dáng đi chưa được tự nhiên lắm nhưng đối với Cố Đại Giang vẫn luôn ở trong phòng bức bối gần một tháng mà nói, việc đi ra ngoài hít thở không khí như thế này thật sự là một việc xa xỉ đấy.
Cố Vân Đông đỡ ông xuống dưới lầu, hai người đứng ở cửa khách điếm, Cố Đại Giang nặng nề thở ra một hơi.
"Chờ hai ngày nữa, chúng ta sẽ đến Vu gia một chuyến, đến thăm Vu thúc và những người khác."
Từ hôm kia về sau, Cố Vân Đông không đến Vu gia nữa, cô chỉ nói Tiết Vinh đi qua đó hai lần, để kể về tình hình vết thương của Cố Đại Giang.
Ông Vu muốn đến đây nhìn xem, nhưng bị Tiết Vinh cản lại, khoảng thời gian này không yên ổn, Cố Vân Đông đã dặn dò ông ấy có thể không ra khỏi cửa thì đừng ra khỏi cửa, trên thực tế thì khách điếm này cách Tân phủ rất gần.
"Tại sao ta lại có cảm giác là lạ." Cố Đại Giang đột nhiên nói: "Trên đường có thêm không ít người."
Cố Vân Đông còn chưa kịp nói chuyện, tiểu nhị trong tiệm ở một bên cũng đi đến phụ họa, gật đầu theo: "Đúng vậy đấy, mấy ngày gần đây không biết là có chuyện gì, người đặc biệt nhiều, việc làm ăn của khách điếm bọn ta cũng rất tốt. Ta còn tưởng rằng trong nội thành có việc gì vui muốn ăn mừng, nhưng nghe ngóng một vòng xung quanh cũng không nghe thấy là việc gì."
Cố Vân Đông bật cười: "Việc vui gì? Bão tố cũng sắp đến rồi đấy."
Nói xong, cô đỡ Cố Đại Giang đi vào, lại tìm một vị trí trong hành lang ngồi xuống dùng bữa.
Tên tiểu nhị kia gãi đầu, nhìn ra bên ngoài là mặt trời trên cao đang chiếu sáng rực rỡ: "Bão tố ở đâu cơ? Sao ta nghe mà không hiểu gì thế này?"
Tiết Vinh nghĩ, ngươi nghe mà hiểu được thì ngươi đã có thể ngồi lên vị trí chưởng quầy rồi.
Cố Đại Giang thì ngược lại, nghe thấy câu nói kia của Cố Vân Đông, ông có chút tò mò nhỏ giọng hỏi: "Vân Đông, có phải con biết chuyện gì rồi không? Phủ Vạn Khánh sắp có chuyện gì phát sinh rồi hả?"
"Cha chờ thêm hai ngày nữa là có kết quả rồi ạ."
Nhưng mà, căn bản không cần phải chờ thêm hai ngày, sáng sớm hôm sau, tiểu nhị đã vội vàng hấp tấp chạy vào đại sảnh.
Cố Vân Đông đang đi xuống lầu, thấy bộ quần áo của hắn ướt sũng, mũ cũng không có, tóc thì rủ xuống dính một đống ở trên mặt, thở cũng không kịp thở, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng vang ầm ầm thật lớn, một tia sét đánh xuống dưới, tiếp sau đó là tiếng mưa rơi tí tách.
Đúng là không khí thích hợp mà.
Tiểu nhị lau khuôn mặt, giọng nói của hắn run rẩy: "Chưởng quầy, tri phủ đại nhân đã bị bắt, Tân phủ, Tân phủ cũng bị tịch thu nhà rồi."
Giọng nói của tiểu nhị đột nhiên vang lên trong đại sảnh, không chỉ khiến chưởng quầy khiếp sợ đến quên cả bàn tính hạt châu trong tay, ngay cả khách nhân vốn thưa thớt ngồi nói chuyện phiếm nghỉ ngơi cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
Chưởng quầy không nói gì, ông ta từ phía sau quầy đi ra, vội vàng hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Có chuyện gì xảy ra? Tri phủ đại nhân đã bị bắt là sao, Tân phủ bị tịch thu nhà là thế nào?"
"Đúng vậy, đúng vậy, có chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Tân phủ, đại gia tộc tồn tại hơn trăm năm ở phủ Vạn Khánh của chúng ta, lại bị tịch thu nhà sao?"
Có khách nhân đứng dậy đi về bên này, dáng vẻ có chút khó tin.
Hiện tại tiểu nhị vẫn chưa ổn định lại sau kinh hãi vừa nãy, hắn nói chuyện cũng còn chút lắp bắp run rẩy: "Ta, ta cũng không biết, vừa rồi khi ta quay trở về nhà để lấy đồ, lúc đi ngang qua con phố kia thì thấy ở cổng của Tân phủ có rất nhiều quan binh đứng gác. Bảng hiệu của Tân phủ cũng bị quan binh tháo xuống, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều bị dẫn đi, xếp một hàng dài áp giải đi đấy, tất cả bọn họ đều cúi đầu, tiếng khóc vang vọng khắp nơi."
"Thế còn lão gia và các thiếu gia của Tân phủ thì sao?"
Tiểu nhị lắc đầu thật mạnh: "Không, không biết, ta nghe người ta nói hình như bọn họ vẫn còn ở trong phủ không đi ra. Cũng có người nói rằng có thể là họ đã bị những quan binh kia giết… giết ngay tại chỗ luôn rồi. Không lâu sau đó, ta lại nghe có người chạy tới nói rằng nha môn của tri phủ cũng bị quan binh vây quanh rồi, cả nhà tri phủ đều bị bắt lại, cũng không biết đã dính dánd đến chuyện gì nữa."
Mọi người nghe hắn nói xong mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, chưởng quầy còn vỗ đùi một cái: "Hèn gì gần đây trong phủ thành này lại có thêm nhiều người đến thế, ta đã nghĩ chắc chắn phải có chuyện lớn phát sinh mà, quả nhiên là thế, nhưng chuyện này cũng quá lớn rồi, ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới."
Cuối cùng thì tiểu nhị cũng đã phục hồi lại tinh thần, sau khi hắn nghe thấy chưởng quầy nói xong thì liên tục gật đầu: "Ta còn nghe nói rằng những quan binh này đều là người từ nơi khác điều tới đấy, mặt bọn họ lạ hoắc, hung thần ác sát, thật đáng sợ mà. Ta vốn còn muốn lại gần cổng Tân phủ hỏi thăm thêm một chút nhưng đã bị dáng vẻ của bọn họ làm cho sững sờ, không dám làm gì thêm nên mới chạy về đây."
"À này, ngươi có nghe được Tân phủ đã phạm vào tội gì không?"
Tiểu nhị ngây người lắc đầu: "Không biết nữa."
Cố Vân Đông còn đứng nghe chuyện ở bậc thang, không biết từ lúc nào Tiết Vinh đã đứng ở sau lưng cô, vẻ mặt của hắn có chút kích động, hốc mắt cũng đã đỏ lên đôi chút.
"Tiểu thư. . ."
Cố Vân Đông quay đầu lại nhìn hắn một cái, Tiết Vinh cố nở một nụ cười nơi khóe miệng: "Tiểu thư vậy mà thật sự làm được."
Tân phủ, một con quái vật khổng lồ, thế lực rắc rối khó gỡ như thế, lưng lại dựa tri phủ và đại quan ở kinh thành.
Thế nhưng hôm nay, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, bọn hắn không chỉ bị tịch thu gia sản, mà thế lực sau lưng của bọn chúng cũng bị nhổ tận gốc rồi.
Tiết Vinh nghĩ, nếu không phải giờ phút này đang ở bên ngoài, làm như thế sẽ quá gây chú ý thì hắn đã quỳ xuống dập đầu cho tiểu thư rồi.
Cố Vân Đông mỉm cười: "Đi thôi, đi xem nào."
"Vâng ạ."
Tiết Vinh kéo tay, khóe miệng cuối cùng cũng hiện lên sự vui vẻ, hắn đi theo sau lưng Cố Vân Đông bước xuống lầu.
Đồng Thủy Đào đang đứng ở trên lầu, ánh mắt hung ác, nàng ấy trừng mắt nhìn vào bóng lưng của hắn, tên Tiết Vinh này chắc chắn lòng mang ý xấu, chắc chắn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Rõ ràng hắn được mua về để hầu hạ lão gia thế mà ngày nào hắn cũng lảng vảng trước mặt tiểu thư, quả thực không biết xấu hổ, không biết xấu hổ mà, tiểu thư cũng bị hắn che mắt mất rồi.
Tức chết nàng mà! ! !
Đồng Thủy Đào nhìn chằm chằm vào hình lưng của Tiết Vinh biến mất ở cửa lớn, lúc này nàng ấy mới phẫn hận dậm chân một cái rồi quay người trở về phòng.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, không khí cũng đã trở nên ẩm ướt.
Cố Vân Đông và Tiết Vinh đi thẳng về phía Tân phủ, trên đường đi cũng có không ít người đang nói về chuyện này.
Nhất là khi khoảng cách đến Tân phủ không còn bao xa, cả đám người đều xúm lại chỉ trỏ bàn tán.
Nhưng ở cổng đã có quan binh trông coi, mọi người cũng không có ai dám tiến lên phía trước.
Nhìn thấy hai người Cố Vân Đông đi lên phía trước, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt "nàng ta muốn đi tìm chết" để nhìn nàng.