Chương 249: Cuối Cùng Cũng Nói.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn: "Có việc gì sao?"
"Tiểu thư nhất định phải đối phó với Tân phủ sao?" Tiết Vinh thở ra một hơi, thấp giọng hỏi cô: "Có mấy phần nắm chắc?"
"Chín phần." Cố Vân Đông cười đáp.
Tiết Vinh kinh ngạc nhìn về phía cô, có chút khó tin: "Tiểu thư người. . ."
"Thế nào, không tin ta à? Ngươi tới đây nhiều ngày như vậy, chắc cũng biết rõ cách làm người của ta, từ lúc ngươi gặp ta đến giờ đã từng thấy ta khoác lác chưa?"
Tiết Vinh khựng lại, những ngày gần đây đúng là hắn đang yên lặng chú ý đến lời nói và việc làm của tiểu thư, đương nhiên hắn biết rõ tính cách của cô ấy rồi.
Nhưng hắn cũng biết rõ thân phận của tiểu thư chỉ là một cô nương con nhà nông mà thôi, không quyền không thế để chống lại Tân Phủ, nửa điểm tiện nghi cũng không lấy được.
Nắm chắc chín phần luôn sao??
Đột nhiên, Tiết Vinh nghĩ đến việc nhiều ngày gần đây Cố Vân Đông luôn bận trước bận sau, lại thần bí như vậy.
Chẳng lẽ, tiểu thư có người giúp đỡ? Hơn nữa những người này cũng không phải người bình thường?
Nếu như nói như thế. . .
Tiết Vinh hơi có chút kích động, hắn nắm tay thật chặt rồi lại thả ra, hồi lâu sau, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.
"Tiểu thư muốn đối phó Tân phủ, tiểu nhân có thể hỗ trợ người."
Cố Vân Đông chớp mắt, cô buông cây bút trong tay xuống, đem mảnh giấy viết tên tất cả chủ tử ở Tân phủ để sang một bên, cười nói với hắn: "Rốt cuộc ngươi cũng định nói rồi sao?"
Tiết Vinh sững sờ, rốt cuộc ư?
Cố Vân Đông xoay mặt về phía hắn: "Ta nghe, ngươi nói đi."
Cô biết Tiết Vinh chắc chắn nắm rõ một ít chuyện, hơn nữa còn là những chuyện mà nhiều người khác không hề biết.
Lần trước hắn nói Tân phủ có tiền có thế, chẳng những có người ở kinh thành, thậm chí…, thậm chí cái gì? Câu nói kế tiếp Tiết Vinh chưa nói ra, nhưng Cố Vân Đông đoán được, Tiết Vinh chắc hẳn cũng biết Tân Phủ và nước khác có liên hệ với nhau.
Hơn nữa, Tiết Vinh lại cùng Tân phủ có thù oán.
Quả nhiên, khi Tiết Vinh kể lại những ngày tháng ở Tân phủ, sắc mặt của hắn cực kỳ không tốt.
"Tiểu thư cũng biết, ta trước kia là người hầu ở sân của đại thiếu gia. Ba tháng trước, hạ nhân trong sân của đại thiếu gia trừ vú nuôi của hắn ra, toàn bộ đều bị bán đi, trong đó còn có hai người bị đánh chết, lý do là không hầu hạ tốt, suýt nữa là làm hại đại thiếu gia phát bệnh mà chết."
Cố Vân Đông gật đầu, vì thế nên Bạch Mộc Tử cũng bị hắn ta dùng hết, hừ.
Tiết Vinh có hơi kích động, hắn nói tiếp: "Trong hai hạ nhân bị đánh chết ấy, có một người là muội muội của tiểu nhân."
Cố Vân Đông chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
"Nhưng mà người của Tân phủ cũng không biết, tiểu nhân và muội muội, vào trong phủ rồi mới nhận nhau. Hầu hạ trong sân của đại thiếu gia cũng không dễ chịu gì, đại thiếu gia bị bệnh quanh năm, tính tình nóng nảy, muội muội vì vậy cũng chịu không ít ủy khuất. Chúng tiểu nhân tuy đều là người trong sân của đại thiếu gia, nhưng ngày thường cũng không thể vào buồng trong hầu hạ, đại thiếu gia có hộ vệ riêng, những kẻ giúp hắn ta tìm kiếm." Tiết Vinh hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: "Tìm kiếm đồng nam đồng nữ."
Buồng trong chỉ có vú nuôi của hắn ta mới có thể đi, ngày đó vú nuôi có việc không có ở đó, đại thiếu gia ở trong phòng đột nhiên kêu to.
Người chạy đến là muội muội của Tiết Vinh và một tỳ nữ khác, kết quả họ thấy được một nữ hài té trên mặt đất, trong tay đang cầm một cái kéo, trên lưỡi kéo dính máu, trên cổ của đại thiếu gia cũng có máu.
Hẳn là cô bé kia đã đâm trúng đại thiếu gia và đã bị đại thiếu gia giết ngay tại chỗ.
Muội muội của Tiết Vinh lúc ấy sợ muốn chết, cô ấy và người tỳ nữ kia cũng không biết phải làm gì.
Cho đến khi bị ánh mắt hung ác của đại thiếu gia nhìn đến, hai người mới nhanh chóng cầm máu cho đại thiếu gia. Có lẽ là mất máu quá nhiều nên hắn ta ngất đi tại chỗ.
Tỳ nữ kia sợ hãi, sau khi cùng muội muội của Tiết Vinh đỡ người lên giường rồi thì cô ta nói muốn đi mời đại phu rồi chạy đi mất.
Muội muội của Tiết Vinh chỉ có thể một mình trông nom, nhưng ngay vào lúc nàng ấy băng bó cho đại thiếu gia, vì quá mức sợ hãi làm cho ngón tay run rẩy nên đã không cẩn thận làm đổ thuốc bột lên trên giường.
Trong lúc tìm khăn để lau, do quá gấp gáp nên nàng ấy không cẩn thận đụng vào gối đầu trên giường của đại thiếu gia, vừa lúc nhìn thấy hai phong thư lộ ra bên trong.
Nàng ấy cũng biết bản thân mình không nên hiếu kỳ, nhưng mặt khác cũng hiểu, chuyện hôm nay của đại thiếu gia đã bị nàng nhìn thấy rồi, chỉ sợ là đại thiếu gia sẽ không đơn giản mà buông tha cho nàng.
Trước sau gì cũng phải chết, nàng có nhìn phong thư này hay không cũng không có vấn đề gì.
Khi ấy muội muội lại cực kỳ tỉnh táo, nàng ấy cẩn thận lật từng li từng tí đọc bức thư kia.
Hai phong thư, một cái, là thư liên lạc giữa Tân Phủ và Lưu quốc.
Cái còn lại, là thuộc hạ của đại thiếu gia báo cáo cho hắn ta tin tức về những sự việc ở kinh thành bên kia.
Tiết muội muội chỉ cảm thấy tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi lạnh cứ tuôn ra như suối.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng, truyền đến tiếng bước chân liên tục vội vàng.
Tiết muội muội vội nhét hai phong thư trở về chỗ cũ, nàng chui xuống dưới gầm giường, vừa lúc tránh được người đi vào.
Người đi vào là vú nuôi của đại thiếu gia, bà ta nôn nóng gọi hắn vài tiếng, thấy hắn ta tỉnh lại, bà ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đại phu sẽ tới ngay, thiếu gia cảm thấy thế nào rồi?"
"Ma ma, hai phong thư bên dưới gối, người hãy lấy về cất kỹ trước." Tân Trí Minh hơi thở mong manh, đứt quãng nói.
Vú nuôi của hắn ta cất kỹ hai phong thư kia, lại không lập tức rời đi. Bà ta đợi đến lúc đại phu đến, vết thương của đại thiếu gia đã thoáng ổn định, bà ta mới thừa dịp mọi người không ai chú ý rời khỏi phòng.
Tiết muội muội vẫn còn trốn ở dưới gầm giường, nàng ấy muốn đợi đến khi mọi người đi hết rồi mới trở ra.
Nhưng chờ mãi mà trong phòng vẫn luôn có người trông coi, thậm chí đến nửa đêm bệnh tình của đại thiếu gia đột nhiên chuyển biến xấu, mắt miệng hắn ta méo xệch, giống như đã trúng gió vậy.
Đại phu nói thân thể của đại thiếu gia vốn không tốt, lần này cảm xúc lại kích động mạnh cộng thêm việc mất máu quá nhiều nên nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Mộc Tử cũng bị hắn ta lấy ra dùng vào lúc này.
Cũng may là đến ngày thứ hai, tình huống của đại thiếu gia đã có chuyển biến tốt, cuối cùng nàng ấy cũng chờ đến lúc trong phòng không có ai nữa rồi.
Tiết muội muội lúc này đã tay chân bủn rủn, nàng ấy nhanh chóng bò từ gầm giường ra ngoài.
Đi ra mới biết, toàn bộ tiểu viện đều có người canh gác, kể cả phòng của đại thiếu gia nàng ấy cũng không ra được.
Thậm chí nàng ấy còn nghe loáng thoáng được, tỳ nữ cùng thấy chuyện của đại thiếu gia muốn chạy trốn khỏi Tân phủ ngày hôm qua, cũng đã bị bắt lại, hôm nay hộ vệ trong phủ đang lục soát khắp nơi để tìm nàng.
Trong lòng Tiết muội muội biết lần này nàng ấy khó tránh khỏi cái chết, tuy lòng tuyệt vọng nhưng nàng ấy lại không cam lòng, vì vậy Tiết muội muội lại quay về trong phòng một lần nữa. Nàng ấy lấy bút của đại thiếu gia trên bàn, nấp ở dưới gầm giường viết lại tất cả mọi điều nàng ấy đã nghe được, đã thấy được.
Thư này nàng ấy viết cho Tiết Vinh đấy. Đằng sau lá thư, Tiết muội muội còn dặn dò Tiết Vinh rằng nhất định ca ca phải nghĩ biện pháp rời khỏi Tân phủ. Tân phủ đã cấu kết với ngoại bang, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may.
Sau khi viết xong, nàng ấy giấu lá thư vào sâu trong vớ. Lúc sau, nàng ấy đã bị hộ vệ trong phủ tìm được, bị đánh chết ngay tại chỗ. Đến khi Tiết Vinh nghe được tin tức thì muội muội của hắn chỉ còn là một thi thể.
Lá thư này cũng được Tiết Vinh phát hiện khi hắn thu dọn thi thể cho muội muội. Trong lòng của hắn cực kỳ căm hận Tân phủ nhưng lực lượng của hắn quá yếu ớt, cho dù hắn có muốn báo thù cũng không làm được.
Sau đó, những người khác trong sân của đại thiếu gia cũng bị bán đi hết.
Cố Vân Đông nghe xong toàn bộ quá trình, cô âm thầm thở dài một hơi.
Cố Vân Đông thấy Tiết Vinh không hề biểu lộ ra sự ẩn nhẫn hay hận ý trên mặt nên cô chỉ có thể hạ giọng an ủi hắn một câu: "Yên tâm đi, lần này ta sẽ báo thủ cho muội muội của ngươi."
"Đa tạ tiểu thư."
"Như ngươi đã nói, lá thư kia đã bị vú nuôi của Tân đại thiếu gia thu lại rồi sao?" Đáp án đúng là vượt qua dự kiến của cô: "Người vú nuôi này, đúng là làm cho người ta tín nhiệm đấy."
Tiết Vinh suy nghĩ một lúc, nói thêm: "Kỳ thật có một lời đồn được bí mật lưu truyền ở Tân phủ."