Chương 254: Còn Nhớ Cố Đại Giang Không?
Cố Vân Đông không nói lời nào, động tác lại nặng hơn từng chút một.
Chẳng những đánh cho Tân Trí Viễn gầm gừ, đau thấu tâm can, ngay cả những người khác bên cạnh cũng run sợ.
Mấy thiếp thị thông phòng không dám tiến lên, nhưng vị phu nhân Thang thị kia lại kêu to: "Ngươi dừng tay, ngươi là ai chứ? Phu quân nhà ta đắc tội với ngươi sao? Chúng ta bị bắt, nhưng định tội như thế nào cũng có triều đình, ngươi đây là dùng tư hình.”
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, có phải người này đã quen làm chủ tử cao cao tại thượng hay không, bay đến mức bắt đầu không thấy rõ tình cảnh của mình?
Mọi người đều không lên tiếng, chỉ có nàng ta còn ở bên kia nổi bật.
Cố Vân Đông rốt cuộc cũng dừng lại, híp mắt nhìn thoáng qua bên kia.
Thang thị bị tầm mắt lạnh như băng của cô nhìn, cả người run lên, có loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
Cố Vân Đông nhấc chân đá Tân Trí Viễn một cái, lập tức bỏ lại hắn, từng bước từng bước đi về phía Thang thị.
"Ngươi, ngươi làm gì?"
Thang thị lúc này có chút sợ hãi, ngồi trên đất lui về phía sau.
Cố Vân Đông khom lưng, tát một cái vào mặt nàng ta.
Thang thị khiếp sợ mở to hai mắt: "Ngươi..."
Cố Vân Đông mỉm cười, trở tay lại tát một cái.
"A..."
Tiếp tục tát một cái.
Âm thanh ba ba ba không ngừng, Cố Vân Đông nhìn trên mặt nàng ta sưng đỏ vô cùng cân xứng, hài lòng cười cười.
"Thật dễ nhìn, cũng không cần bôi son nữa, hãy cảm ơn ta thật tốt."
Thang thị muốn nói chuyện, muốn tức giận mắng, nhưng mặt sưng lớn, mở miệng sẽ đau dữ dội.
Ngược lại bên kia có một tiếng 'phụt' nho nhỏ vang lên, không lớn. Đáng tiếc Lỗ tai Cố Vân Đông vẫn nghe được.
Cô nhướng mày, nhìn về phía người phát ra tiếng cười.
Tầm tuổi cô, cùng một phụ nhân có chút quen mắt gắt gao kề sát vào nhau.
A, Cố Vân Đông nhớ tới, phụ nhân này không phải chính là người mình nhìn thấy ở phòng bếp sao? Cho nên ở cùng một chỗ với bà ta hẳn là vị thiếp 'Cố Vân Đông' kia.
Cô đi về phía nàng ta, vị Cố thị kia có chút sợ cô, thấy cô chú ý tới mình, lập tức khẩn trương nuốt nước miếng.
Còn không đợi nàng ta nói chuyện, Cố Vân Đông đã tát một cái.
Cố thị mở to hai mắt: "Ngươi, ngươi đánh ta làm gì? Ta chưa từng nói xấu ngươi, cũng không đắc tội ngươi, ngươi..."
Cố Vân Đông không nói lời nào, lại ba ba ba tát mấy cái, chờ cô đánh đến trong lòng thoáng sảng khoái một chút, mới dừng tay.
Cố thị không dám nói chuyện, mẹ nàng ta càng sợ chết khiếp, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Toàn bộ căn phòng im ắng, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nhất là mấy thiếp thị thông phòng kia, run rẩy run rẩy run rẩy. Gia bị đánh, thiếu phu nhân bị đánh, Cố thị cũng bị đánh, kế tiếp có phải đến phiên các nàng hay không?
Ngay khi mấy người này đang hoảng sợ bất an, Cố Vân Đông lại đứng lên.
Ánh mắt cô lạnh như băng đảo qua ba người kia, chút đau đớn này mà thôi, làm sao có thể so sánh được với cha cô bị ném ra khỏi Tân phủ, thiếu chút nữa mất mạng?
Sao có thể so sánh được vết bỏng nổi bọc nước trên bả vai ông ấy, đau đến ngay cả ngủ cũng không yên?
Sao có thể so sánh được cảm giác vô lực đến nỗi ngay cả bát đũa cũng không cầm nổi?
Một vài cái tát, một, chút, cũng, không, đau! !
Tân Trí Viễn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn căm thù nhìn Cố Vân Đông: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
“Nhị thiếu gia quả là người hay quên, vậy ta nhắc nhở ngươi một chút." Cố Vân Đông nhìn lướt qua hắn một cái: "Một tháng trước, có phải nhị thiếu gia đã đánh một người đàn ông tên là Cố Đại Giang không, đánh người đến thiếu chút nữa mất mạng rồi ném ra khỏi Tân phủ?”
Tân Trí Viễn nhíu mày, nhất thời không nghĩ tới.
Ngược lại hai người Thang thị và Cố thị, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với lần đó, lúc này kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ngươi là gì của hắn?”
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, cuối cùng Tân Trí Viễn cũng nghĩ tới người đàn ông ăn mặc rách rưới, nghèo kiết xác kia.
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống: “Ta là nữ nhi của hắn.”
Trong nháy mắt, sắc mặt ba người thay đổi, nữ nhi của người kia?
Trong lòng bọn họ đều biết, lúc đó người kia bị đánh, giày vò đến thảm, lúc bị ném ra khỏi Tân Phủ, hơn phân nửa là sống không nổi.
Vậy nên, con gái của hắn tới để báo thù cho cha?
Cố Vân Đông giống như biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì: “yên tâm, cha ta chưa chết, còn đang sống tốt. Nhưng mà các người có phải sắp chết hay không, điều này thì ta không chắc.”
Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ba người: “Kỳ thực lúc đó ta suy nghĩ, cha ta bị ba người các ngươi đánh thành như vậy, ta cũng sẽ không làm liên luỵ đến người vô tội, chỉ tìm ba người các ngươi tính sổ là được rồi. Đáng tiếc......”
Cô cười cười, đột nhiên nhìn về phía Tân Trí Viễn.
Trong lòng hắn thoáng qua một tia dự cảm không lành, giọng cũng hơi run rẩy: “Vậy, đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc ngươi đánh chủ ý lên đường trắng.” Cố Vân Đông nhướng mày: “Không phải ngươi muốn đi phủ Tuyên Hòa để tìm hộ nông dân chế tạo đường trắng, còn nghĩ cách bức người đó giao ra công thức chế tạo, để các ngươi cầm đi kiếm tiền sao?”
Đồng tử Tân Trí Viễn co rụt lại: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta đương nhiên biết, dù sao, ta cũng chính là người mà ngươi muốn tìm nha. Thế nào, có phải là một niềm vui bất ngời hay không?”
Tân Trí Viễn nhìn cô, giống như thấy quỷ, trong đầu hỗn loạn.
Người này chính là người chế tạo đường trắng, người này là nữ nhi của người đàn ông bị hắn đánh trước đây, người này vậy mà biết hắn đánh chủ ý lên đường trắng.
Hắn rũ mắt, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể, làm sao có thể như thế?”
Cố Vân Đông còn ngại không đủ, mở miệng nói: “Kỳ thực thời điểm ta vừa tới phủ Vạn Khánh, từng nghĩ sẽ cùng Tân phủ hợp tác. Đáng tiếc ta còn chưa tìm được cơ hội đến trước mặt nhị thiếu gia, đã đụng phải các ngươi ra tay sát hại cha ta, cha ta dưỡng thương gần một tháng mới có thể xuống giường đi lại. Món nợ này, dù thế nào ta cũng phải tìm các ngươi tính chứ? Không ngờ, ta đang nghĩ cách không biết phải thu thập các ngươi như thế nào, vậy mà ngươi vẫn còn ngại làm việc ác không đủ nhiều, muốn tìm người chế đường trắng, vậy ta thật sự không thể bỏ qua cho các ngươi.”
“Ngươi xem, đại khái người ta nói đây chính là ác giả ác báo? Nếu như trước đây các ngươi đối xử với cha ta tốt hơn một chút, lễ phép một chút, thì các ngươi có thể sẽ không phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay.”
Sắc mặt Tân Trí Viễn trắng bệch, cho nên toàn bộ đều là do bọn hắn ra tay với người đàn ông kia mà ra?
Cố Vân Đông nói xong, tay vẫn có chút ngứa, lại muốn động thủ.
Nhưng cuối cùng Mạc Húc Lâm đã đẩy cửa đi vào: “Được rồi, dù sao bọn họ cũng không có kết quả tốt đẹp.”
Cố Vân Đông liếc hắn một cái rồi mới đi ra cửa.
Thành thật mà nói, tay còn có chút đau, nhưng đánh bằng tay rất sảng khoái.
Còn chưa kịp đóng cửa lại, trong phòng đã rối loạn.
Nghe được những lời của Mạc Húc Lâm tựa như lời tuyên bố tử hình bọn họ. Lại nghe thấy Cố Vân Đông nói, hết thảy nguyên nhân cũng do Thang thị cùng Cố thị tranh sủng, mấy thị thiếp thông phòng bị liên lụy đã không nhịn được, từng người một nhào tới, cắn xé bọn họ.
“Tiện nhân, đều là do tiện nhân ngươi làm hại.”
“Các ngươi muốn tranh thì tranh, tại sao lại phải giày vò một người ngoài đến thân phận gì cũng không biết.”
“Chúng ta bị các ngươi hại chết.”