Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255. Coi Như Hài Lòng.

Chương 255. Coi Như Hài Lòng. Chương 255. Coi Như Hài Lòng.

Chương 255: Coi Như Hài Lòng.

Cố Vân Đông nhún vai, nhìn Mạc Húc Lâm: “Nhìn xem, cho dù ta không động thủ, bọn họ cũng bị đánh nửa sống nửa chết.”

Mạc Húc Lâm đau đầu, ra hiệu cho người ở cửa giữ chặt các nàng. Thật là, tay chân đã bị trói lại, thế mà có thể đánh lợi hại như vậy.

Làm cô kinh ngạc lại là vị mẫu thân của Cố thị kia, bà lại là người đánh Cố thị mạnh nhất, vừa đạp vừa mắng: “Ngươi cái đồ sao chổi này, lão nương thật sự xui xẻo mới sinh ngươi, liên lụy ta cũng phải mất mạng theo."

Vừa nói xong lại xông tới hét lên với quan binh: “Đại nhân à, ta không phải là người Tân gia, nữ nhi của ta chỉ là một thiếp thất, ta ngay cả thân thích thân cận của Tân gia cũng không phải, các ngươi thả ta đi đi.”

Không ai để ý đến bà ta, Mạc Húc Lâm đã đóng cửa lại.

“Được rồi, hiện tại ngươi cũng hết tức giận rồi chứ, người Tân gia này, có một người tính một người, đều chạy không thoát, có thể yên tâm rồi chứ?”

Cố Vân Đông cầm lấy rương nhỏ trong tay hắn, lẩm bẩm hai tiếng: “Coi như hài lòng.”

Nói xong, cô dẫn Tiết Vinh sải bước đi tới cửa.

Ra khỏi cửa lớn, còn thấy hai huynh muội Đoàn gia đang nói chuyện ở bên kia.

Nhìn thấy cô, hai người đều sửng sốt.

Chờ Cố Vân Đông đi, Đoàn tiểu thư mới hỏi: “Cô nương kia là ai thế? Tại sao cô ấy có thể vào?”

“Mạc đại nhân chỉ nói nàng họ Cố, cũng không nói gì thêm, chắc không phải là người phủ Vạn Khánh.” Đoạn Khiêm nói: “Nhưng thái độ của Mạc đại nhân đối với nàng ấy vô cùng tốt, sợ là người mà chúng ta không thể đắc tội, về sau gặp được, vẫn nên giao hảo thì tốt hơn.”

“Muội đã biết.” Đoạn Uyển gật đầu.

Đoàn gia là thương nhân, tất nhiên rất coi trọng lợi ích, biết phải làm gì mới có lợi cho bọn họ.

Cố Vân Đông ôm rương nhỏ trở về khách điếm, lúc này cũng đã đến trưa.

Trong đại sảnh khách điếm, khắp nơi đều là người, vừa mới bước vào, bên tai đều là chuyện của tri phủ và Tân gia, tất cả mọi người đang bàn luận rất sôi nổi.

Có những tin tức nhỏ được đồn thổi, còn nói kinh thành bên kia cũng có động tĩnh rất lớn, so với phủ Vạn Khánh càng thêm gió tanh mưa máu.

Cố Vân Đông nghe một chút rồi thôi, cùng Tiết Vinh lên lầu.

Đi tới cửa, đã gặp Đồng Thủy Đào vui mừng nghênh đón, một phen đẩy Tiết Vinh sang một bên, nói nhỏ với Cố Vân Đông: “Tiểu thư, lão gia ngồi ở trong phòng đã lâu, muội khuyên lão gia nên nằm nghỉ, lão gia cũng không nghe.”

Cố Vân Đông gật đầu, đẩy cửa vào, quả thật nhìn thấy Cố Đại Giang đang ngồi ở đó nhíu mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cô cười khanh khách ngồi đối diện ông: “Cha đã ăn cơm trưa chưa?”

Cố Đại Giang nhìn thấy cô, vấn đề chồng chất trong lòng hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có thể hỏi ra miệng: “Vân Đông, hiện tại bên ngoài đang lan truyền khắp nơi, nói Tân phủ bị tịch thu nhà, có phải là thật không?”

“Đương nhiên là thật.”

“Vậy, việc này, việc này......”

“Cha muốn hỏi con, chuyện này con có nhúng tay vào hay không?”

Cố Đại Giang do dự một chút vẫn gật đầu.

Ông cảm thấy có chút không chân thực, nếu là con gái nhúng tay vào, vậy đối phương là Tân gia, toàn bộ phủ Vạn Khánh đều không người nào dám đắc tội Tân Phủ, ngay cả một gia tộc lớn như Đoàn gia cũng phải rút lui, nữ nhi của ông làm sao có thể nhúng tay vào?

Nhưng nếu nói con gái không nhúng tay vào, vậy trong khoảng thời gian này Vân Đông bận rộn, thỉnh thoảng nhắc đến Tân phủ còn biểu hiện như thể đối phương sắp xong đời, hôm qua còn nói bão tố sắp tới.

Tất cả đều cho thấy, Vân Đông có thể biết gì đó, chẳng những biết, mà còn làm cái gì đó.

Cố Đại Giang nghĩ đến biểu tình tức giận lại đè nén của Vân Đông khi biết mình bị vị nhị thiếu gia Tân phủ kia đánh gần chết.

“Cho nên, con...... có xen vào?”

“Đúng vậy, con xen vào.” Mọi chuyện cũng đã kết thúc, cô cũng không cần giấu giếm.

Cố Đại Giang mở to hai mắt, thật sự chính là......

“Vậy, xen vào bao nhiêu?”

Cố Vân Đông thấy vẻ mặt rối rắm của ông, không nhịn được cười nói: “Cũng không khác mấy, là bước mấu chốt nhất.”

“Bước nào?”

“Cha hẳn cũng đã biết Tiết Vinh từ Tân Phủ đi ra?” Cố Vân Đông đem việc muội muội Tiết Vinh bắt gặp chuyện riêng của chủ tử nên đã bị hại, hơn nữa trong lúc vô tình biết được chứng cứ phạm tội của Tân Phủ nói ra.

Cô cũng không nói quá kỹ, dù sao tội danh của Tân Phủ rất nhanh sẽ lộ ra, cha cô có thể hiểu được.

Ngược lại Đồng Thủy Đào ở bên cạnh, lúc này mới hiểu được vì sao Tiết Vinh vẫn luôn đi theo bên người tiểu thư, thì ra là đi làm chuyện đại sự, nàng hiểu lầm hắn.

Nghĩ tới đây, Đồng Thủy Đào áy náy nhìn hắn một cái.

Thấy trong tay hắn còn cầm một cái rương nhỏ, vội vàng muốn nhận lấy, giảm bớt gánh nặng cho hắn.

Không nghĩ tới Tiết Vinh né người sang một bên, đem cái rương dịch sang bên khác, không để nàng đụng vào.

Đồng Thủy Đào: “......” Cút.

Cố Đại Giang nghe được vẻ mặt khiếp sợ, thì ra ở giữa lại rắc rối phức tạp như vậy.

Tiết Vinh còn có một đoạn quá khứ bi thảm như vậy, đại thiếu gia Tân Phủ quả thực là một tên súc sinh.

Cố Đại Giang thừa nhận trên đường chạy nạn ông cũng đã gặp không ít loại chuyện táng tận lương tâm như vậy, nhưng hôm nay nghe lại một lần nữa, vẫn tức giận đến toàn thân phát run.

Một hồi lâu, ông mới bình tĩnh trở lại. Cũng may, ác giả ác báo.

Ông nhìn về phía Tiết Vinh nói: “Bây giờ mối thù lớn đã được báo, về sau ngươi có thể an tâm ở nhà chúng ta, nhà chúng ta không giống với Tân Phủ kia, sẽ không làm loại chuyện điên rồ đó.”

“Vâng, lão gia.”

Cố Đại Giang lại nhìn Cố Vân Đông, trên mặt tràn đầy vui mừng. Nhìn một chút, vẫn không nhịn được cười lên.

Mặt Cố Vân Đông đầy hắc tuyến: “cha, cha cười cái gì vậy?”

“Cha cảm thấy, Vân Đông nhà chúng ta là một người hết sức ưu tú.”

“Đó là điều đương nhiên.”

Cố Vân Đông nói xong, lại nói Tiết Vinh đặt cái rương nhỏ kia lên bàn, cô trực tiếp đẩy tới trước mặt Cố Đại Giang.

Đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của ông, Cố Vân Đông cười rất giảo hoạt: “Đây là phần thưởng bọn họ cho con, cha xem?”

Cố Đại Giang hoài nghi mở rương ra, sau một khắc, toàn thân sững lại.

Ông không dám tin nhìn đồ vật trong rương nhỏ, chỉ cảm thấy mắt cũng muốn bị chói mù.

Cố Vân Đông lấy ra một quyển sách từ bên trong: “Nghe nói đây là bản độc nhất, cha xem.”

Cố Đại Giang đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi trên quyển sách kia, nhìn thấy chữ phía trên, ngón tay nhịn không được mà nhẹ run rẩy.

Ông có chút kích động, xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lên người, nhận lấy quyển sách, lại thật cẩn thận lật ra.

Sau khi xem qua một vài trang, lại trân quý gấp lại: “cái này, đáng giá ngàn vàng đấy.”

Ông lại nhìn vào bên trong cái rương nhỏ, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.

“Vân Đông, những vật này đều phải cất kỹ, sau này làm của hồi môn cho con.”

Cố Vân Đông bật cười: “Làm của hồi môn gì chứ, ở đây đều là con chọn cho cha.”

Cô vừa nói vừa lấy đồ ra bên ngoài: “Cha xem, cái này, nghiên mực này, cha có thích không? Còn có ngọc bội kia, về sau cho cha đeo trên đai lưng, chắc chắn rất khí phái. Còn có cái quạt xếp này, hình như chữ thư pháp phía trên là do danh nhân trước kia viết lên, còn có cái này...... Hả, đây là cái gì?”

Cố Vân Đông nhìn trong cái rương nhỏ đột nhiên xuất hiện một mảnh giấy lạ.

Bình Luận (0)
Comment