Chương 256: Nhà Ta Có Cửa Tiệm
Mỗi đồ vật trong rương nhỏ này đều là cô tự mình bỏ vào.
Cố Vân Đông rất chắc chắn, mình không để một mảnh giấy nào vào.
Cô hoài nghi rút mảnh giấy ra xem: “Đây là……”
Cố Đại Giang cũng tiến lại gần, kinh ngạc mở miệng: “Khế thư?”
Là, Khế thư, hơn nữa là khế thư chuyển nhượng cửa tiệm.
Cố Vân Đông nhìn một lần, lại cúi đầu tìm trong rương, quả nhiên tìm được một chiếc chìa khóa.
Một tay cầm khế thư một tay cầm chìa khóa, Cố Vân Đông bật cười: “Xem ra là Mạc Húc Lâm bỏ vào trong rương, chắc là cảm thấy con bị thua thiệt.”
Nghĩ đến trong không gian mình có ngàn vạn lượng bạc, nháy mắt Cố Vân Đông cảm thấy có một tia áy náy.
Chỉ là rất nhanh đã bị chính mình đánh bay, cầm khế thư hỏi Cố Đại Giang: “Cha, cha có muốn đi xem không?”
Cố Đại Giang có chút kích động, cầm khế thư nhìn: “Cửa tiệm này là của nhà chúng ta?”
“Vâng.”
“Đi, đi xem một chút.” Cố Đại Giang đứng lên.
Có thể là đột nhiên cử động quá mạnh, miệng vết thương bị kéo ra, ông tức khắc nhe răng trợn mắt.
Cố Vân Đông nhanh chóng đưa tay đỡ ông: “Cha, nếu không thì chờ cha tốt hơn một chút rồi hẵng đi.”
“Không cần, không cần.” Cố Đại Giang xua xua tay, đợi một chút cảm thấy đỡ hơn nhiều, mới cười nói: “Cha không có việc gì, đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là vừa rồi đứng dậy quá mạnh. Dư đại phu cũng nói, nằm một tháng, có thể đi ra ngoài một chút.”
“Được rồi, vậy qua nhìn xem. Nhưng phải dùng bữa trước đã.” Cố Vân Đông vừa rồi có nhìn sơ qua địa chỉ, hình như nằm trên một con đường với khách điếm này, cho nên cũng không xa.
Tiết Vinh đi xuống dưới bảo tiểu nhị mang thức ăn lên.
Lúc này người dưới lầu còn chưa giải tán, tuy rằng đã dùng bữa xong, nhưng sức nóng về chuyện này vẫn chưa hết, một đám đều nói đến mặt đỏ bừng.
Lúc mấy người Cố Vân Đông xuống lầu, vẫn còn nhìn thấy có người đang nói chuyện rất lớn tiếng, nói đến chỗ kích động thậm chí còn khoa tay múa chân.
Cố Vân Đông vội đỡ Cố Đại Giang đi sang bên cạnh, tránh cho bị đụng trúng.
Ra khỏi cửa khách điếm, lại phát hiện người thảo luận việc này cũng không ít.
Thỉnh thoảng đi qua một sạp bán hàng rong nhỏ, cũng có thể nghe được chủ quán cùng khách nhân trao đổi hai câu.
Xem ra, hiện giờ chuyện này đã gây chấn động toàn thành.
Bốn người đi khá chậm, bởi vậy cũng nghe suốt một đường.
Chờ đến khi đến nơi, thấy trước mặt có tám cửa tiệm lớn.
Chỉ là, cửa tiệm lại dán giấy niêm phong, rõ ràng là không ai được phép vào.
Cố Vân Đông cúi đầu, cẩn thận nhìn địa chỉ trên khế thư, lại ngẩng đầu nhìn cửa tiệm trước mặt.
Không sai, chính là nhà này.
Vẫn là Tiết Vinh im lặng, đi lên trước nói: “Tiểu thư, hình như cửa tiệm này trước kia là của Tân phủ. Tân phủ bị tịch thu, khẳng định cửa tiệm cũng bị niêm phong. Mạc đại nhân cho ngài khế thư còn là khế thư đỏ, quan phủ bên kia tất nhiên đã biết. Chỉ là hiện giờ nha môn còn đang loạn, bên này hẳn là chưa kịp tới dỡ bỏ giấy niêm phong.”
Cố Vân Đông ngẫm lại cũng đúng, hôm nay lúc trời chưa sáng đã bắt đầu bắt người, hiện giờ còn chưa hết một ngày, nào có thời gian bận tâm đến một cửa tiệm nhỏ.
“Nếu còn niêm phong, vậy chúng ta trở về đi.” Cố Đại Giang nói.
Ông xác thật muốn vào xem một chút, cửa tiệm này có vẻ rất lớn, đoán chừng phía sau còn nối liền với tiểu viện.
Trên đó viết là cửa hàng tơ lụa, trước kia hẳn là buôn bán vải vóc tơ lụa.
Bốn người thất vọng mà trở về, chỉ có thể trở lại khách điếm trước.
Không nghĩ tới mới vừa vào cửa, tiểu nhị đã chào đón: “Cố lão gia Cố tiểu thư, hai người đã trở lại, có người tìm hai vị đây.”
Có người tìm?
Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay của tiểu nhị, thấy được cách đó không xa có người đang đứng ở lối cầu thang.
Là Vu đại bá.
Vu đại bá cũng nhìn thấy bọn họ, đi nhanh về phía này: “Đại Giang.”
Mới đến liền kiểm tra ông từ trên xuống dưới: “Vết thương đã khỏi chưa?”
“Vu ca, sao huynh lại tới đây?” Cố Đại Giang cũng rất ngạc nhiên và vui mừng, cao hứng vỗ vai Vu đại bá.
Kết quả không chú ý, lại kéo phải vết thương một lần nữa.
Cố Vân Đông đỡ trán: “Cha, lên lầu trước rồi nói sau.”
Vu đại bá gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, ngươi cử động nhẹ một chút, ta đỡ ngươi đi.”
Vu đại bá đã sớm biết vết thương của Cố Đại Giang từ đâu ra mà, lần trước lúc Tiết Vinh đi đến Vu gia có nhắc qua, chỉ là không nói do người Tân phủ làm.
Nhưng Vu đại gia chờ Tiết Vinh vừa đi, đã nói Vu đại bá đi hỏi thăm.
Kì thực Vu đại bá ở phủ thành cũng khá lâu, quen biết không ít người. Hơn nữa ngày ấy Cố Vân Đông đi Tân phủ, kết quả gặp được Cố Đại Giang, cho nên đã đi Tân phủ hỏi một chút, sau đó mới biết chuyện gì xảy ra.
Hai cha con cân nhắc, rất nhanh đã hiểu được vì sao Cố Vân Đông không cho bọn họ đi thăm Cố Đại Giang.
Có lẽ là di chứng sau khi chạy nạn, ba cha con ông cháu Vu gia đối với một ít biến hóa dù nhỏ cũng rất nhạy bén. Ví dụ như gần đây không khí trong thành có vẻ rất khẩn trương, giống như sắp có chuyện lớn phát sinh.
Vì tránh mang phiền toái cho Cố gia, bọn họ cũng không nhắc tới việc đến thăm Cố Đại Giang nữa.
Ngay cả Vu đại bá làm việc ở bên ngoài, mấy ngày nay cũng ở nhà, không ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ đi lại xung quanh.
Cho đến hôm nay, lúc đi chợ Vu đại bá nghe được Tân phủ xong đời, ông không thể chờ đợi được mà tới đây.
Mọi người vào phòng, Đồng Thủy Đào ngoan ngoãn rót trà.
Lúc này Vu đại bá mới hỏi tình hình Cố Đại Giang, biết ông không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Cha ta cũng rất lo lắng cho ngươi, ai cũng không nghĩ tới ngươi sẽ gặp phải loại chuyện này. Cũng may hiện tại Tân phủ bị tịch thu, coi như là báo ứng.”
Vu đại bá vừa cảm khái, vừa nhìn Cố Đại Giang.
Giờ khắc này, ông hoàn toàn không giống một tháng trước, như đã biến thành một người khác.
Trên mặt không còn vẻ xám xịt như trước kia, quần áo trên người cũng không hề cũ nát nữa, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn, người có vẻ như đã mập lên một vòng.
Thậm chí mơ hồ có vài phần khí thế, trước kia ông từng đọc sách, lúc này lại có thêm một tia cảm giác nho nhã.
Đối mặt với một Cố Đại Giang như vậy, Vu đại bá không hiểu sao lại có chút tự ti, không được tự nhiên.
Ông không khỏi túm túm tay, hỏi: “Đúng rồi, vết thương của ngươi đã tốt rồi, có phải tính trở về phủ Tuyên Hòa hay không?”
“Đúng vậy, nương tử ta còn có con trai thứ cùng con gái út đều ở nhà, ta muốn sớm ngày gặp họ.”
“Vậy, khi nào chuẩn bị xuất phát?”
Cố Đại Giang chỉ chỉ Cố Vân Đông: “Cái này phải hỏi con gái ta, ta cảm thấy vết thương của mình đã tốt lên rồi, trên đường cẩn thận một chút cũng không xảy ra vấn đề gì lớn. Nhưng Vân Đông nói còn phải ở lại mười ngày nửa tháng mới bằng lòng đi, sợ ta trên đường không chịu đựng nổi.”
Khi nói chuyện còn có vài phần kiêu ngạo, Cố Đại Giang không bỏ được thói quen trước mặt bằng hữu khoe khoang sự hiếu thuận của hài tử nhà mình.
Cố Vân Đông bật cười: “Cha, cha đừng nói lung tung, hôm nay cha mới được Dư đại phu cho phép ra cửa khách điếm đây này.”
Nói xong cô quay đầu về phía Vu đại bá: “Đại bá, kỳ thật cháu vẫn luôn có chuyện muốn hỏi người một chút.”
“Ha? Chuyện gì?”
“Mọi người, muốn cùng chúng cháu trở về phủ Tuyên Hòa hay không?”