Chương 257: Lại Đi Vu Gia
Cả người Vu đại bá đã ngẩn ra: “Đi phủ Tuyên Hòa?”
“Vâng, cháu nghĩ, hiện tại mọi người cũng không thể quay về thôn kia, ở phủ thành này cũng không có ai thân thích. Cha cháu những ngày nay vẫn luôn được mọi người chiếu cố, ông ấy và mọi người đã là bằng hữu, cũng luyến tiếc mọi người.”
Cố Đại Giang ở một bên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, không thì đi cùng chúng ta đi?”
Cố Vân Đông tiếp tục nói: “ThônVĩnh Phúc chúng cháu kỳ thật không tồi, thôn trưởng cũng là người hiền lành, thôn dân đều rất cần mẫn, cũng rất thân thiện. Mọi người đi cùng chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, ở trong thôn cháu có một cái xưởng, hiện tại nhân công không đủ, nếu mọi người có thể đến đó giúp cháu, cháu cũng cảm thấy rất yên tâm.”
Ngón tay Vu đại bá giật giật, cái gì mà giúp con bé? Rõ ràng là con bé giúp bọn họ, để cho bọn họ biết rằng đến thôn Vĩnh Phúc cũng không cần lo lắng không có việc mưu sinh.
Vu đại bá trong nháy mắt đã động tâm, chỉ là rất nhanh lại đè xuống.
Ông nghĩ, hồi lâu mới nói: “Ta phải trở về thương lượng với cha ta và Tiểu Kình một chút.” Tiểu Kình là con ông.
“Nên vậy.”
Vu đại bá cùng Cố Đại Giang hàn huyên thêm một lát, rốt cuộc trong lòng cũng có chuyện, không bao lâu liền trở về.
Cố Đại Giang nhìn bóng lưng ông, nói với Cố Vân Đông: “Người nhà Vu gia không có khả năng đi cùng chúng ta trở về thôn Vĩnh Phúc.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Vì sao?”
“Qua hai ngày nữa con sẽ biết.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Dù sao đã ở phủ Vạn Khánh này một thời gian, thật vất vả mới ổn định được, kết quả lại ngàn dặm xa xôi chạy đến một nơi hoàn toàn xa lạ, kỳ thực trong lòng cũng không yên tâm.
Thôi, mặc kệ có đi hay không, cô đều tôn trọng sự lựa chọn của họ.
Hai ngày sau, Cố Vân Đông cùng Cố Đại Giang đi đến sân nhỏ của ông Vu.
Lại đi qua đoạn đường kia, không còn thấy mấy tên côn đồ trước kia tìm cô gây phiền toái nữa.
Ngược lại không ít hàng xóm sống ở đó nhìn thấy Cố Đại Giang đi tới, đều mang theo ánh mắt tò mò, cùng ông chào hỏi.
Nhất là khi nhìn thấy phía sau ông còn có hai hạ nhân đi theo, càng nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Cố Đại Giang đây là phát đạt rồi, đã có thể sai sử hạ nhân.”
“Xem y phục của hắn, lần trước ta đã nhìn thấy ở cửa hàng vải, giá ba lượng bạc đấy.”
“Oa, đắt như vậy? Trước kia Cố Đại Giang ngay cả ba văn tiền cũng phải tiết kiệm mà dùng đấy.”
“Ngươi xem bọn họ đi Vu gia đúng không? Có phải Vu gia cũng sắp phát tài theo không?”
“Chậc chậc, quên đi. Ta nói cho các ngươi biết, từ khi Cố Đại Giang đi đến nay đã một tháng rồi, cũng đã để cho hạ nhân tới hai lần, hôm nay hắn mới lộ mặt. Các ngươi không thấy một tháng này, Vu gia vẫn nghèo khổ như vậy sao ha ha? Nếu Cố Đại Giang thực sự có lương tâm, cho Vu gia tám mười lượng bạc, Vu gia cũng không đến mức phải sống ở nơi nghèo khó này.”
“Nha, ngươi cũng thật dám nói, tám lượng mười lượng, ngươi nghĩ bạc là gió lớn thổi tới sao?”
Những lời này, mọi người cũng không dám nói trước mặt mấy người Cố Đại Giang, khi không thấy đám người đâu nữa mới bắt đầu nói lung tung.
Lúc này đám người Cố Vân Đông cũng đã vào cửa Vu gia.
Ông Vu đang quét tước sân, nhìn thấy bọn họ tiến vào, vội vàng tới đỡ Cố Đại Giang ngồi xuống.
“Vu thúc, ta không có việc gì, không cần đỡ.”
“Ngươi cũng đừng ỷ vào hiện tại ngươi còn trẻ nên không chú ý, nếu để lại bệnh căn, chờ đến khi ngươi vào độ tuổi của ta, ngươi sẽ chịu khổ.”
Cố Vân Đông ở một bên dùng sức gật đầu: “Ông nội Vu nói đúng.”
Vu đại bá lúc này cũng đi ra.
Chờ mọi người đều ngồi xuống, Cố Vân Đông mới nói đến chính sự.
"Ông nội Vu, ông đã suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn cùng chúng cháu trở về phủ Tuyên Hòa không?”
Cố Vân Đông rất hy vọng bọn họ đi cùng, vì mấy người bọn họ ở chỗ này cũng không có thân thích, gặp phải chuyện gì sẽ thân cô thế cô, không ai giúp đỡ, đi phủ Tuyên Hòa ít nhiều cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Huống hồ, ông Vu cũng đã chăm sóc cha cô lâu như vậy, dù thế nào cô cũng muốn báo đáp cho bọn họ.
Ông Vu và Vu đại bá liếc nhìn nhau một cái, một lát sau, ông Vu mới lau mặt một cái rồi cười nói: "Cố nha đầu, Vu gia ta cám ơn ý tốt của ngươi, chỉ là, hai người bọn ta đều muốn ở lại phủ Vạn Khánh.”
"Nhưng mà..."
Ông Vu khoát tay áo, cắt ngang lời khuyên của cô: "Ta biết ngươi muốn giúp đỡ chúng ta, ta cũng tin tưởng rằng chúng ta đi theo ngươi đến phủ Tuyên Hòa chắc chắn sẽ không lo cái ăn cái mặc, cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại. Tuy nhiên, chúng ta không thể cái gì cũng dựa vào các ngươi như vậy. Còn nữa, cha ngươi mấy tháng trước xem như được chúng ta trợ giúp, nhưng chẳng qua chúng ta cũng chỉ cho hắn có chỗ ở, so với trước kia ngươi đưa một thúng lương thực cứu mạng, căn bản là không đáng kể.”
Cố Vân Đông: "Cháu cho giỏ khoai lang kia, cũng bởi vì ông đã báo trước cho chúng cháu, để chúng cháu có thể tránh được trận đại loạn kia. Như vậy tính ra là các người cứu chúng cháu trước mới đúng.”
Ông Vu cười: "Được rồi được rồi, nếu ngươi tính như vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Tâm tình ông rất vui vẻ, một chút cũng không hối hận lúc trước đã giúp tiểu cô nương này.
Có nhân thì ắt có quả, lời của người xưa quả thật rất hay.
Ông Vu cười cười, chỉ là rất nhanh, biểu tình của ông lại trở nên nghiêm túc.
"Cố nha đầu, kỳ thật chúng ta không định đi phủ Tuyên Hòa, còn có một nguyên nhân quan trọng."
Ông nói xong, sắc mặt có thêm vài phần xót xa: "Lúc trước trên đường chạy nạn, bà bạn già cùng con dâu của ta đều không thể sống sót. Về sau ổn định lại ở phủ Vạn Khánh này, chúng ta đã dời mộ phần của bọn họ tới đây, để cho bọn họ mồ yên mả đẹp. Tết nhất gì đó, còn có thể đi thăm bọn họ, nấu chút đồ ăn cho các nàng dùng. Nếu như đi phủ Tuyên Hòa, đường xá xa xôi, muốn thăm các nàng sẽ rất khó khăn.”
Ông nói xong lau mặt một cái, "Ta ấy à, đã ở tuổi này, cũng không biết còn có thể sống bao lâu. Lúc rảnh rỗi còn có thể đến mộ phần nói chuyện với các nàng, nếu ta đi rồi sẽ không có ai đến thăm bọn họ, cỏ ở mộ phần cao đến nửa người cũng không có người chăm sóc, vậy thì xót xa cho các nàng biết bao. Trên đường chạy nạn bọn họ vì cho chúng ta một miếng ăn nên mới chết đói, hiện tại chúng ta làm sao có thể bỏ lại bọn họ không quan tâm đúng không?”
Cuối cùng không nhịn được, hốc mắt ông Vu lại đỏ lên, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Cố Vân Đông luống cuống, cô vội vàng đưa khăn tay cho ông ấy.
"Dạ, ông nội Vu nói đúng, trách ta suy nghĩ không chu toàn, là ta không tốt."
Ông Vu vội vàng ngăn nước mắt, nghe cô nói như vậy liền cười: "Ngươi không tốt cái gì mà không tốt, ngươi là một đứa trẻ ngoan. Ngươi muốn ông nội Vu sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng ông nội Vu bên này có ba người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể để cho một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi cập kê chiếu cố.”
Hốc mắt Vu đại bá cũng đỏ bừng, tuy rằng nhắc tới người mẹ và người vợ đã mất rất thương tâm, nhưng vẫn cố gắng không rơi nước mắt, chỉ là giọng nói hơi nghẹn ngào: "Đúng vậy, Cố nha đầu, ngươi cứ yên tâm cùng cha ngươi trở về, không cần lo lắng cho chúng ta. Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ, rồi cuộc sống cũng sẽ tốt hơn thôi. Lần sau ngươi đến, không chừng chúng ta cũng đã ở trong một căn nhà lớn rồi đấy.”
Cố Vân Đông cười theo: "Được, vậy ta chờ. " Dừng một chút, cô mới mở miệng nói: "Nhưng nếu như mọi người không đi theo chúng cháu đến phủ Tuyên Hòa, cháu ngược lại có việc muốn nhờ các người giúp đỡ.”