Chương 258: Vu Kính Bị Đánh.
Cố Đại Giang không nói gì nãy giờ, lúc này sửng sốt, giống như nghĩ tới cái gì đó, cũng không mở miệng nói chuyện.
Ông Vu rất sảng khoái: "Ngươi nói xem, chuyện gì muốn chúng ta hỗ trợ, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chắc chắn sẽ giúp hết sức mình.”
"Cháu ở phủ Vạn Khánh có cửa hàng buôn bán, nhưng hiện tại không có ai..."
Cô còn chưa nói hết lời đã thấy một người chạy vào cửa, Cố Vân Đông nhìn theo, đây không phải là ông Trương cách vách mà ngày đó đã gặp sao?
"Ôi chao, lão Vu, ngươi hãy mau qua xem một chút đi, cháu trai nhà ngươi bị người đánh."
Người trong phòng đồng loạt ngẩn ra, vội vàng hốt hoảng đứng dậy. Cố Vân Đông thấy thế, cũng tay đỡ Cố Đại Giang đứng lên.
Tiết Vinh cũng lập tức đỡ lấy ông Vu, mấy người định cùng nhau đi ra viện tử.
Đã thấy Vu Kính cùng lúc đi vào, nhìn thấy mọi người còn giật mình một chút, lập tức nặn ra một nụ cười: "Cố thúc tới rồi sao?”
Mọi người nhìn về phía mặt hắn, mặt mũi tái xanh, sưng tấy bầm dập, đúng là mới bị người ta đánh.
Ông Vu tiến lên hai bước: "Lại là chuyện gì vậy? Sao bị người ta đánh thành bộ dạng này? Ai đã đánh cháu?”
Vu Kính lắc đầu: "Ông, cháu không sao, cháu cũng đã đánh đối phương một trận, hắn còn bị cháu đánh nghiêm trọng hơn nhiều.”
Hai người nghe xong lời này cũng bớt tức giận một chút, vội vàng cùng Vu Kính bước vào phòng.
Vu đại bá vội vàng đi mời một lang trung cách đó không xa, đối phương nhìn một chút, kê chút thuốc rồi rời đi, bảo là hắn không có gì đáng ngại.
Lúc này Vu đại bá mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải giờ này con đang ở trong cửa hàng sao?”
Vừa nghe đến cửa hàng, sắc mặt Vu Kính ảm đạm vài phần: "Cha,việc trong cửa hàng đã không còn nữa, sau này con sẽ tìm một cửa hàng khác để làm.”
"Tại sao lại không còn nữa?"
Vu Kính mím mím môi, thấp giọng nói: "Không phải Tân phủ bị tịch thu sao? Những cửa hàng của bọn họ cũng đã bị triều đình thu về, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều bị người của nha môn đưa đi tra hỏi, những người có tội đã bị bắt, không có tội được thả về. Có một tiểu nhị làm việc trong cửa hàng của Tân gia là người thân của chưởng quầy bên con, hiện giờ tiểu nhị kia không có việc gì làm nên đã chạy đến cửa hàng, muốn tìm một công việc.”
Kết quả có thể tưởng tượng được, chưởng quầy vốn nhìn Vu Kính không vừa mắt,nhưng dù sao hắn vừa chịu thương chịu khó lại còn siêng năng. Lúc ông chủ tới đã khen hắn hai lần, nếu tiếp tục như vậy, người này sợ Vu Kính sẽ đoạt mất chức chưởng quâỳ của hắn.
Lần này thân thích nhà mình tới tìm việc làm, hắn liền đồng ý, đối với Vu Kính thì xoi mói, nói hắn làm vỡ cái này làm hỏng cái kia, bên này khấu trừ tiền công bên kia phải bồi thường.
Vu Kính mặc dù luôn giỏi kiềm chế, nhưng đối với tên chưởng quầy không nói lý lẽ đó, bị hắn làm càn đến mức không nhịn được nữa, đã bùng nổ.
Hắn xem như đã biết, cho dù hắn làm tốt đến đâu, có tươi cười nghênh đón người khác, chưởng quầy cũng sẽ tìm lý do để hắn nhường chỗ cho thân thích nhà mình.
Cơn tức giận này vừa lên, hắn dứt khoát không làm nữa, chỉ vào chưởng quỹ hung hăng mắng một trận.
Chưởng quầy kia lập tức nóng lên, vị thân thích luôn đứng xem náo nhiệt kia lúc ấy đã lấy lý do giúp hắn ta trút giận mà xắn tay áo đánh Vu Kính
Hai người ở trong cửa hàng đánh nhau một trận ầm ĩ, Vu Kính rốt cuộc đã trải qua thiên tai, tay rất có khí lực.
Người nọ không phải là đối thủ của hắn đương nhiên đánh không lại, nếu không phải tại cái vị chưởng quầy chết tiệt kia xông lên hỗ trợ, Vu Kính cũng sẽ không bị thương.
Hai cha con nhà họ Vu nghe được tức giận đùng đùng, chỉ tay mắng: "Chưởng quầy này cũng không phải thứ tốt lành gì, trước kia cứ cách năm ngày lại nói tiểu Kính nhà chúng ta làm không tốt nên trả ít tiền công, hiện tại vì nhường chỗ cho thân thích của hắn còn giày vò tiểu Kính đáng thương của chúng ta như vậy, ta..."
Cố Vân Đông nghe xong đã liếc nhau với Cố Đại Giang một cái, đột nhiên nói: "Vậy thật sự quá tốt.”
Hai cha con nhà họ Vu: "..."
Ủa???
Ông Vu không chắc chắn những gì mình nghe thấy, hỏi lại: "Cố nha đầu, ý của ngươi là, Tiểu Kính đánh chưởng quầy là tốt sao?”
"Không phải, ý cháu là, Vu Kính không làm ở cửa hàng kia thật sự quá tốt."
Tất cả mọi người: "..."
Cố Vân Đông cười nói: "Kỳ thật, cho dù hôm nay Vu Kính ca không phát sinh chuyện này, cháu cũng muốn nói hắn từ bỏ công việc trong cửa hàng đó, không cần làm nữa. Đã sớm nghe nói chưởng quầy bọn họ là người keo kiệt, trả tiền công ít mà lại bốc lột người khác hết mức, chính mình lại không cần làm bất cứ việc gì cả, Vu Kính ca ở đó càng khiến người ta nhìn hắn không vừa mắt, ở đó càng khiến hắn ta hạch sách đủ điều chi bằng qua bên cửa hàng của cháu? Cho nên cháu muốn mời Vu Kính ca còn có ông Vu và Vu đại bá đến cửa hàng của cháu hỗ trợ.”
Ba người nhà họ Vu mở to hai mắt, kinh hãi: "Cửa hàng của ngươi?”
"Đúng vậy, của cháu." Cố Vân Đông có chút ngượng ngùng nói: "Gần đây cháu vừa mới có được một cửa hàng, còn chưa khai trương đâu. Kỳ thật lúc trước cháu còn nghĩ, nếu mọi người cùng chúng cháu về phủ Tuyên Hòa, vậy cửa hàng này cháu buộc phải tìm người khác trông coi, nhưng phủ Vạn Khánh này cháu và cha đều không quen thuộc, thấy ông Vu quen biết nhiều người, còn muốn nhờ ông Vu giới thiệu một người nào đó làm chưởng quầy cho cửa hàng này. Nếu mọi người không đi theo chúng cháu, cửa hàng kia vừa vặn nhờ mọi người ở lại chăm sóc, thành thật mà nói, nơi này cháu chỉ tin tưởng được các người.”
Người nhà vu gia đều vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi, ngươi nói, cho chúng ta xem cửa hàng?”
"Ừm, cửa hàng trước kia của Vu Kính ca không phải là cửa hàng tạp hóa sao? Vừa lúc cửa hàng này của cháu cũng định mở một cửa hàng tạp hóa.”
Kỳ thật Cố Vân Đông muốn mở một cửa hàng bán các loại kẹo trái cây, trái cây sấy khô, giống như Cố Ký ở huyện Phượng Khai vậy.
Nhưng bên này cách thôn Vĩnh Phúc quá xa, muốn vận chuyển hàng hóa qua đây phải tốn không ít thời gian, tiền bạc, chi phí quá cao, không hợp lý. Ít nhất phải đợi đến khi cô làm ăn lớn, bên này cũng có xưởng mới được.
Sau đó cô còn muốn mở một cửa hàng dược liệu, nhưng bán thảo dược này phải có chuyên gia, hơn nữa chuẩn bị cho một cửa hàng thuốc sẽ phải hao phí quá nhiều thời gian.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại chỉ có thể mở một cửa hàng tạp hóa trước.
Thứ nhất có thể giúp được người, dù sao Vu Kính cũng có kinh nghiệm, làm chuyện này chắc chắn rành hơn cô.
Thứ hai Vu đại bá kỳ thật là một người rất có nghĩa khí, lại còn giỏi ăn nói, ông ấy ở phủ Vạn Khánh này cũng chỉ ngắn ngủi nửa năm thôi, nhưng người quen biết cũng không ít, nhập hàng chắc chắn có nguồn cung vững mạnh.
Lần trước chính bởi vì có Vu đại bá giới thiệu một con đường nhập hàng cực kỳ tốt cho cửa hàng tạp hóa Vu Kính làm, nên Vu Kính mới lọt vào mắt ông chủ, được ông chủ khen ngợi, lúc này mới dẫn đến việc chưởng quầy kia sinh lòng bất mãn.
Thứ ba, là thuận tiện cho việc chuyển nghề. Cố Vân Đông đã xem qua, vị trí của cửa hàng kia rất tốt, sau này chờ đến khi cô làm ăn lớn, bên này có xưởng vẫn có thể bán kẹo và đồ đóng hộp, cửa hàng tạp hóa rất dễ chuyển nghề.
Người nhà họ Vu nghe xong lời cô nói, một lúc lâu cũng chưa hồi phục được tinh thần.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, Cố Vân Đông đang giúp bọn họ, nhưng cô vẫn luôn miệng nói chỉ có thể tín nhiệm bọn họ.
Điều này ngược lại làm cho bọn họ không tìm ra lý do cự tuyệt.
“Vu thúc, ngươi đồng ý đi, bằng không nha đầu nhà ta thật đúng là không biết phải tìm ai mới tốt. Ta cũng vội vàng muốn về nhà sớm một chút để gặp vợ con ta, nếu chuyện cửa hàng Vân Đông không giải quyết xong, chúng ta sẽ không thể đi đâu được.”
Cố Đại Giang cũng khuyên nhủ.
Nói đến mức như vậy này, ba người họ nhà họ Vu lúc này mới cắn răng gật đầu: "Được, vậy chúng ta sẽ giúp ngươi trông coi cái cửa hàng này.”
"Còn ta thì sao?" Lúc này, đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau.