Chương 259: Đi Xem Cửa Hàng
Mọi người quay đầu lại, đã thấy ông Trương nặn ra một khuôn mặt tươi cười, hắc hắc tiến đến trước mặt Cố Vân Đông, nói: "Chuyện này, Cố cô nương, kỳ thật ta vẫn còn trẻ tuổi cường tráng, vẫn có khả năng, cô nương xem, có phải ta cũng có thể đến cửa hàng kia của cô nương hỗ trợ không.”
Người này còn chưa đi?
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nhìn ông Trương.
Cô im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Cửa hàng đã giao cho ông nội Vu, còn cần người hay không do bọn họ quyết định.”
Ông Trương lập tức quay đầu, tỏ vẻ đáng thương nhìn ông Vu: "Lão Vu, chúng ta cũng có giao tình nhiều năm rồi, tính tình của ta ngươi là người rõ ràng nhất, ngươi xem..."
Giao tình trong nhiều năm? Nhà bọn họ chuyển đến nơi này cũng chỉ mới được nửa năm mà thôi!
Khóe miệng Ông Vu giật giật một chút, mới nói: "Hiện tại nói chuyện này còn quá sớm, chúng ta còn chưa biết cửa hàng rốt cuộc ở nơi nào, lớn bao nhiêu, tình huống gì. Dù sao, phải chờ chúng ta nhìn thấy nó rồi mới đưa ra quyết định được, đúng không?”
Lão Trương nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, vội vàng nói: "Được, vậy thì đến lúc đó, các ngươi thiếu người khẳng định phải tới tìm ta, ta tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng lắm."
Ông Vu: "..."
"Được rồi, ngươi về nhà trước, việc này chúng ta còn chưa thương lượng xong, còn phải từ từ xem xét đã."
Lão Trương tuy rằng còn muốn ở lại nghe, nhưng cũng sợ người ta không kiên nhẫn, đến lúc đó lão thật sự không có cơ hội nào cả.
Lão thở dài một hơi, nhìn Cố Vân Đông, lại nhìn Cố Đại Giang, cuối cùng nhìn ông Vu, lưu luyến không rời một lúc rồi mới rời đi.
Mọi người Vu gia vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chờ lão rời đi, Vu Kính đóng cửa viện trở về, ông Vu mới nói: "Lão Trương, người này chỉ là miệng lưỡi khó nghe một chút, con người vẫn không tệ lắm. Nhưng hắn lớn tuổi, nếu thật sự cần thuê người, con trai lớn nhà bọn họ ngược lại cũng là người sẵn sàng chịu khó.”
Cố Đại Giang gật đầu theo: "Quả thật như vậy, lão Trương không tệ, hơn nữa trí nhớ còn rất tốt.”
"Ông nội Vu, cháu nói rồi, việc thuê người hay không thuê là do các người quyết định, dù sao tiền công cũng là do ông phát." Cố Vân Đông nói.
"Ta phát?"
"Đương nhiên, cháu ở phủ Tuyên Hòa, cho dù muốn tới, cũng phải một năm mới đến được một lần. Chuyện bên này, đều phải do ông quản. Vì vậy, về tiền lương, cháu đã suy nghĩ, trực tiếp chia hoa hồng cho ông. Mỗi tháng kiếm được 10 phần, các người lấy 3 phần, kiếm được nhiều tiền, lấy nhiều hơn.”
"Vậy thì không được." Ông Vu lập tức lắc đầu: "Chúng ta chỉ trông cửa hàng, mỗi tháng trả tiền lương hàng tháng là được."
Cố Vân Đông biết ông là người không muốn chiếm tiện nghi của người khác, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Ông Vu, trước mắt không nói cái khác, đây là lần đầu tiên ông mở cửa hàng tự mình quản lý, ngoại trừ Vu Kính ca có chút kinh nghiệm ra, các ông đều phải từ từ mò mẫm. Cho nên mấy tháng trước mắt cũng không thể nói rõ là lời hay lỗ, vậy lỡ chẳng may thua lỗ, chúng cháu còn trả cho các ông tiền hàng tháng rất cao, các ông khẳng định trong lòng sẽ băn khoăn đúng không?”
Cha con Vu gia đối mặt nhìn nhau, Cố Vân Đông nói năng hùng hồn, cô có tài ăn nói tốt, nên cuối cùng vẫn đem chuyện này quyết định xong.
Cuối cùng cô mới nói: "Đúng rồi, cửa hàng kia còn có hậu viện, rất lớn. Các người chuyển vào bên trong ở luôn đi, thứ nhất là thuận tiện, dù sao chỗ này cũng có chút xa, thứ hai cửa hàng cũng có người trông, an toàn hơn một chút.”
Ông Vu âm thầm thở dài một hơi, thấy cô cười khanh khách, giống như mình không đồng ý thì sẽ không bỏ qua, bật cười gật đầu: "Ngươi thật là..."
"Cố nha đầu, chúng ta có thể đi xem cửa hàng kia không?"
"Được ạ."
Đã hai ngày kể từ khi Tân phủ bị tịch thu, nha môn bên kia tạm thời đã có người thay thế để quản lý, chỉ chờ Hoàng Thượng lại điều một tri phủ mới đến.
Khế thư của Cố Vân Đông là Mạc Húc Lâm tự mình đưa cho cô, hôm qua Tiết Vinh đã đến nha môn bên kia hỏi qua, sáng sớm hôm nay tờ giấy kia đã bị tháo ra, cho nên đi vào hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đoàn người từ Vu gia đi ra đã thấy bên ngoài còn có không ít người liên tục tò mò nhìn sang bên này.
Chờ cho đến khi đám người bọn họ rời đi, họ mới bắt đầu nói chuyện.
"Vu gia đi đâu vậy?"
"Không phải Cố Đại Giang nhớ giao tình trước kia, lúc này tính cho Vu gia một ít chỗ tốt chứ?"
"Chỗ tốt gì? Chẳng lẽ còn giúp Vu gia chuyển ra ngoài? Đừng đùa nữa.”
"Không có khả năng, trong tay người nhà họ Vu một chút hành lý cũng không có, sao có thể là dọn ra ngoài? Ta thấy, nhiều nhất chính là mời một nhà bọn họ đến tửu lâu ăn một bữa cơm là xong rồi.”
"Không thể nào đâu, người nhà Vu có thể chưa chấp Cố Đại Giang mấy tháng, bây giờ chỉ dùng một bữa cơm để đuổi đi, cũng quá không biết điều."
"Cho nên nói, Cố Đại Giang kia chính là một con sói mắt trắng."
"Khụ khụ." Đột nhiên, một tiếng ho đột ngột vang lên phía sau đám đông.
Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy ông Trương vẻ mặt cao thâm khó lường đứng ở phía sau, cười lạnh với những người đang nói những lời vô nghĩa này: "Được rồi, sao ngày nào cũng nhiều chuyện như vậy? Cố Đại Giang người ta là người thế nào, lão Vu sao có thể không biết? Nên làm gì thì đi làm đi.”
"À, lão Trương, vừa rồi ông ở trong nhà đó đi ra, bọn họ nói cái gì, ông nói với chúng tôi một chút đi."
"Nói cái gì?" Lão Trương không kiên nhẫn mở miệng: "Ta làm sao biết? Tất cả giải tán hết đi.”
Nói xong, lão liền chắp tay sau lưng, xoay người trở về, chỉ là trên mặt kia, lại mang theo nụ cười gian xảo
Hừ hừ, lão mới không nói cho những người này biết chuyện lão Vu sắp có cửa hàng, nói không chừng khi lão vừa nói bọn họ biết, bọn họ liền đến trước mặt lão Vu xum xoe thì làm sao bây giờ?
Chờ lão được chọn đi làm kiếm tiền, lại đến trước mặt những người này ra oai, nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.
Vừa rồi bọn họ nói là sẽ đi xem cửa hàng, đúng không? Hừm, thực sự muốn đi theo để xem thử.
Ông Vu bị người ta nhắc tới đang cảm thấy lỗ tai có một chút ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa vài cái.
Vu gia bên này đi đến cửa hàng có hơi xa một chút, sau khi đến đầu ngõ, mọi người vẫn lên đi bằng xe ngựa.
Chờ đến khi tới cửa hàng cũng đã qua buổi trưa.
Cố Vân Đông mang bọn họ đi ăn cơm ở cửa hàng gần đó, xong rồi mới đi tới cửa hàng nhà bọn họ.
Cho đến khi đứng ở cửa hàng, mấy người nhà họ Vu mới mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía trước.
Đây, đây là cửa hàng mà Cố gia nói??
Một cửa hàng lớn như vậy, lấy ra để mở một cửa hàng tạp hóa?
Nhất là Vu Kính, hắn làm ở trong cửa hàng tạp hóa cũng đã hơn nửa năm, ít nhiều cũng biết một số chuyện.
Vị trí này, chính là con đường phồn hoa nhất toàn bộ phủ Vạn Khánh.
Cửa hàng này, so với cửa hàng hắn làm việc lúc trước ít nhất phải to hơn gấp bội.
Quan trọng nhất là, trước kia đây là cửa hàng lụa của Tân phủ, chính là nơi mà thân thích của tên chưởng quầy kia đã từng làm.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, người bị tên chưởng quầy thối tha đó đánh đuổi, kẻ luôn luôn bị sai vặt, giờ hắn đã một bước lên mây.
Tâm tình Vu Kính giờ phút này, phá lệ... có chút phức tạp.
Làm cho hắn phức tạp hơn chính là, hắn hiểu rằng sở hữu một cửa hàng ở khu vực này, mặc kệ mở ra làm ăn gì, chỉ cần không phải tự mình muốn chết, cho dù không có kinh nghiệm cũng sẽ không thua thiệt.
Vu Kính không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông, cô như cảm nhận được tầm mắt của hắn, đối diện với biểu tình muốn nói lại thôi của hắn, đoán ra hắn muốn nói cái gì, lúc này nháy mắt với hắn, ra hiệu một tiếng.