Chương 260: Đều Kích Động.
Ngay sau đó, Cố Vân Đông mời mọi người đi vào bên trong.
Cửa hàng này trước kia bán vải vóc tơ mụa, lúc này đồ đạc bên trong đã bị dọn sạch.
Những thứ này coi như là tài sản của Tân phủ, tất nhiên đều bị quan phủ lấy đi.
Nhưng vẫn còn có một ít vải đã cắt ra còn sót lại chưa mang đi, hiện giờ đều bày ra ở trên tủ.
Sau khi Ông Vu tiến vào miệng cũng mở to: "Vân Đông, đây chính là cửa hàng ngươi nói?"
“Vâng."
"Lớn như vậy."
Cố Vân Đông nhìn không gian trống trải trước mắt, vẫn rất hài lòng. Ít nhất so với cửa hàng của cô ở huyện Phượng Khai thì tốt hơn nhiều lắm, nhưng một nơi là huyện thành, một nơi là phủ thành, có chênh lệch cũng bình thường.
"Cháu cũng là lần đầu tiên vào xem, quả thật rất lớn. Nhưng chúng ta làm cửa hàng tạp hóa, đồ đạc bày nhiều thì nhìn sẽ nhỏ hơn.”
Kỳ thật cửa hàng bán tạp hóa mới là cửa hàng chiếm không gian nhiều nhất, chỉ cần nhìn siêu thị hiện đại sẽ biết, cái gì cũng bán, đủ thể loại.
"Đi hậu viện xem một chút."
Cố Vân Đông đỡ tay Cố Đại Giang, Cố Đại Giang cũng rất kích động, đây là cửa hàng nhà ông nha, ừm, tương lai là của hồi môn của Vân Đông.
Mặc dù cách nhà hơi xa một chút, nhưng cũng là cửa hàng phủ thành, còn lớn như vậy.
Ông vui vẻ đi theo Cố Vân Đông đến hậu viện.
Sân sau của cửa hàng cũng không nhỏ, phòng có ba gian.
Cộng với nhà bếp và nhà xí, có một nhà kho để đặt mọi thứ. Bên này ba người Vu gia ở quả thực dư xài, so với tiểu viện lúc trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong phòng có sẵn đồ dùng trong nhà, giường và tủ, bàn làm việc đều rất chỉnh tề.
Vu gia hiện tại có thể lấy dùng, tương lai có bạc, nếu cảm thấy không thích muốn đổi cái mới, còn có thể mua lại.
Nhưng Cố Vân Đông cảm thấy, Vu gia tiết kiệm quen rồi, chắc sẽ không thay đổi, trừ phi đợi đến lúc Vu Kính cưới dâu.
"Phòng bếp hình như không được dùng nhiều, coi như sạch sẽ." Cố Vân Đông từ trong phòng bếp đi ra: "Khi nào mua đồ ăn nấu cơm cũng thuận tiện.”
Ông Vu cười đến mặt đầy nếp gấp, trong lòng rất kích động.
"Vân Đông, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm thật tốt."
Đôi mắt của ông lấp lánh tràn đầy ánh sáng, tràn đầy nhiệt huyết và niềm tin cho tương lai.
Vu đại bá cũng liên tục gật đầu, có chút yêu thích không buông tay mà sờ cột trụ bên cạnh, ở trong viện đi tới đi lui hai lần.
Kỳ thật Cố Đại Giang cũng muốn đi, nhưng ông được Cố Vân Đông đỡ, tay bị đỡ lấy, chân cũng không bước ra được.
Vu Kính xem hậu viện xong, liền bắt đầu xắn tay áo lên: "Cha, con đi phía trước thu dọn cửa hàng."
“Ah, cha cũng tới hỗ trợ." Vu đại bá cảm giác cả người đã trẻ hơn mấy tuổi, hưng phấn vội vàng đi theo phía sau.
Ông Vu cũng muốn đi, tay áo cũng xắn xong, bị Cố Vân Đông kéo trở về: "Ông nội Vu, ông cùng cha cháu ở đây nói chuyện phiếm đi."
“Nhưng ông..."
"Nếu ông cũng đi thu dọn cửa hàng, cha cháu khẳng định cũng sẽ đi theo, ông xem vết thương này của ông ấy..."
Ông Vu lập tức nghiêm túc nhìn Cố Đại Giang: "Ngươi a ngươi, tấm lòng hiếu thảo của Vân Đông, ngươi cũng không thể phụ lòng con bé, vừa rồi đã đi lâu như vậy, đến đây, Chúng ta nói chuyện. Mấy ngày nữa ngươi sẽ đi, còn chưa biết khi nào có thể gặp lại nhau.”
Cố Đại Giang chỉ có thể thở dài ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đồng Thủy Đào là người không nghỉ nổi đấy, đã đi vào trong giếng lấy nước, bưng chậu đi vào trong cửa hàng.
Ai ngờ vừa đi vào, đã nghe được bên ngoài truyền đến một giọng nói.
"Cửa hàng này quả nhiên đã mở, đi, đi vào xem một chút."
Đồng Thủy Đào ngẩng đầu, đã thấy một thiếu nữ từ bên ngoài đi vào, tầm mười lăm mười sáu tuổi, tư thái có chút cao ngạo, bên người còn có hai nha hoàn đi theo.
Nàng ta liếc bọn họ một cái, rồi quay đầu về phía sau gọi một tiếng: "Ca, bên trong có người.”
Rất nhanh, bên ngoài có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi bước vào, ăn mặc gấm vóc, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.
Vu Kính đã nghênh đón, cười hỏi: "Xin hỏi, mấy vị có chuyện gì không?”
Hắn tuy cười, nhưng trên mặt hắn còn có vết thương, nụ cười này liền có chút vặn vẹo.
Thiếu nữ lập tức lui về phía sau một bước: "Ngươi cách ta xa một chút.”
Vu đại bá tiến lên: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Thiếu nữ có chút cao ngạo hỏi: "Cửa hàng này, là các ngươi mua?"
“Cửa hàng này, sau này là do chúng ta quản lý."
Thiếu nữ đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới một hồi: "Chỉ có các ngươi? Được rồi, ta muốn hỏi mua cửa hàng này, ra giá đi, bao nhiêu bạc?"
“Uyển Uyển, không được vô lễ." Đoàn Khiêm khẽ trách một tiếng.
Muội muội hắn không nghe ra, nhưng hắn đã nghe ra, bọn họ nói là bọn họ quản, ý tứ là ông chủ là người khác.
Đoàn Uyển có chút bất mãn: "Vốn là chúng ta nhìn trúng trước mà, ai biết sẽ bị người ở giữa đoạt mất.”
Cửa hàng Tân phủ, sau khi bị thu hồi sẽ bị triều đình bán đấu giá, hơn nữa trong thời gian càng sớm càng tốt, dù sao phủ thành lớn như vậy, đột nhiên đóng rất nhiều cửa hàng, cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân chúng.
Mà lần này Đoàn gia mua nhiều cửa hàng nhất, cửa hàng của Tân phủ ước chừng có một phần ba đã vào túi bọn họ.
Hết lần này tới lần khác Đoàn Khiêm mua nhiều cửa hàng như vậy, cửa hàng muốn nhất này lại không có ở trong danh sách đấu giá.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, đi hỏi, chỉ nói đã bán rồi.
Đoàn Khiêm rất coi trọng cửa hàng này, lớn nhỏ không quá quan trọng, chủ yếu là vị trí tốt. Lúc trước hắn đối với cửa hàng này là nhất định phải có được, chỉ không ngờ là sẽ có kết quả như vậy.
Từ sáng nay khi con dấu cửa hàng bị tháo dỡ, hắn đã cho người ở chỗ này nhìn, nếu nhìn thấy chủ nhân, nhanh chóng trở về Đoàn gia thông báo một tiếng.
Cho nên hắn mới đến cửa hàng với Đoàn Uyển, con bé cũng nghe được tin tức nên nhất định đòi đi theo đến.
Lúc này nhìn thấy cha con Vu gia sau khi nghe Đoàn Uyển nói xong sắc mặt không dễ nhìn lắm, lập tức đẩy Đoàn Uyển về phía sau, chính mình đi về phía trước vài bước, thái độ nho nhã lễ độ mở miệng: "Vị tiểu huynh đệ này, ta là người Đoàn gia, về chuyện cửa hàng này, ta muốn cùng ông chủ các ngươi nói chuyện, không biết có tiện giới thiệu không.”
Đoàn gia?
Vu đại bá cùng Vu Kính tất nhiên không xa lạ gì với Đoàn gia, trong mắt bọn họ, đây là quái vật khổng lồ giống như Tân phủ.
Lúc trước còn có Tân phủ đè ép, hiện giờ Tân phủ bị tịch thu cả nhà, trong Vạn Khánh phủ này cũng không có nhà nào có thể áp chế được Đoàn gia.
Đoàn gia muốn mua cửa hàng này?
Hai người lập tức lo lắng, người này cũng không dễ đắc tội.
Vu đại bá định vào tìm Cố Vân Đông, nhưng Đồng Thủy Đào đã thông minh xoay người đi vào.
Nàng cũng không dám để Cho Cố Đại Giang và ông Vu biết, chỉ có thể lặng lẽ tiến đến bên tai cô nói: "Tiểu thư, bên ngoài có hai người, tự xưng là tiểu thư cùng thiếu gia Đoàn gia, muốn mua cửa hàng của chúng ta.”
Đoàn gia??
Cố Vân Đông nhíu mày một chút, nhìn thấy Cố Đại Giang nhìn qua, vội vàng nói: "Cha, cha và ông nội Vu cứ tán gẫu, con đi nói với Vu đại bá cửa hàng này phải sắp xếp và sửa chữa chỗ nào.”
Cố Đại Giang vừa nhìn biểu tình vừa rồi của Đồng Thủy Đào đã biết khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng ông sợ ông Vu lo lắng nên cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Cố Vân Đông liền nháy mắt với Tiết Vinh, để hắn nhìn hai người, mình thì mang theo Đồng Thủy Đào đi về phía trước cửa hàng.