Chương 262: Chia Khu Vực Cho Cửa Hàng
Vu đại bá cũng nhìn thoáng qua, sau đó ông cẩn thận cất ngọc bài vào: "Ngọc bài này là món nợ ân tình mà Đoàn gia đưa cho chúng ta, dùng một lần thì nợ thêm một lần. Những việc trong cửa hàng của chúng ta, nếu có thể tự giải quyết thì nhất định phải tự giải quyết, trừ khi thật sự không còn biện pháp nào khác, thì mới phải tìm đến Đoàn gia."
Vu Kính hiểu được, ý chí chiến đấu trong lòng hắn cũng càng ngày càng cao.
Đúng vậy, muội tử Cố gia còn nhỏ hơn hắn hai tuổi đấy, lại có bản lĩnh như vậy. Hôm nay điểm xuất phát của hắn cao như thế, chắc chắn hắn sẽ có thể đạt được thành tựu.
Cố Vân Đông trở về, thấy hai người Vu đại bá đang cần cù quét dọn cửa hàng, cho nên cô đi vào hậu viện.
Cố Đại Giang vẫn luôn lo lắng về những việc xảy ra ở phía trước cửa hàng, ông còn loáng thoáng nghe được vài giọng nói xa lạ.
Lúc này, khi ông sắp nhịn hết nổi muốn bước ra xem thì lại thấy Cố Vân Đông trở về, ông vội hỏi ngay: "Ở ngoài đang có chuyện gì vậy??"
"Không có việc gì đâu ạ, có người muốn mua lại cửa hàng của nhà chúng ta, con từ chối rồi."
"Họ có làm khó dễ gì con không??"
"Không có, bọn con còn trở thành bằng hữu đây này."
". . ." Cố Đại Giang bỗng cảm thấy Vân Đông nhà ông thật sự là quá thần kỳ rồi.
Ông kiêu ngạo, ông tự hào.
Rất nhanh sau đó, cửa hàng đã thu thập xong, Cố Vân Đông nhìn những cái kệ ở trước mặt.
Những ngăn kệ này đều là từng ô từng ô cách nhau, được dựng sát vách tường, trước kia chúng được dùng để chứa các loại vải vóc. Hiện tại có thể sử dụng để sắp xếp các loại chai, lọ bình, hạn chế được sự va chạm đổ vỡ.
Trong cửa hàng cũng có bán quần áo được may sẵn, cũng có giá treo đồ được tạo thành từ những thanh gỗ đấy. Hiện tại có thể dùng mấy cái giá này để treo những thứ như thịt khô, cá khô .....
Bên cạnh còn có một phòng trống, dùng để thử đồ. Nhưng mà đầu năm nay, cũng không có nhiều người muốn thử y phục ở bên ngoài, cho nên căn phòng này chất đầy rất nhiều những thứ linh tinh không dùng tới.
Cố Vân Đông có ý định tháo dỡ căn phòng bên cạnh này, như thế thì không gian sẽ trở nên rộng hơn.
Đến lúc đó, có thể chia toàn bộ cửa hàng ra thành nhiều khu vực, khu vực thực phẩm đặt các mặt hàng kiểu như dầu muối dấm tương, gạo bột gừng tỏi, rượu nước lá trà, điểm tâm dưa muối .....
Khu đồ dùng sinh hoạt gồm nồi chén chậu gáo, giày nón đồ len, khuôn rương giỏ trúc, các loại công cụ, các loại giấy bút giá rẻ, đồ chơi trẻ em, diều, con quay .....
Tính theo kiểu này, nơi đây vẫn còn hơi nhỏ đấy.
Có điều tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, từng bước từng bước từ từ đến.
Nếu muốn để nhiều đồ như thế, muốn chỉnh tề thì còn phải làm thêm vài ba cái kệ đỡ, ngăn tủ, bàn ghế các thứ.
Cố Vân Đông nhớ đến vị Đàm thợ mộc kia, tuy ông ta không thích nói chuyện nhưng lại có hiệu suất cao, chất lượng tốt.
Cô giao việc này cho Vu đại bá xử lý, bọn họ quen thuộc với Đàm thợ mộc hơn.
Tất cả mọi người đều nêu ý kiến đối với việc quy hoạch cửa hàng, ai nghĩ ra ý gì hay thì viết ra giấy, chờ cho tất cả mọi người phát biểu xong ý kiến của mình, đến lúc đó cô sẽ tổng hợp lại.
Cuối cùng sau khi có bản kế hoạch là có thể tiến hành sửa chữa rồi.
Đến khi bàn bạc xong hết thì mọi người mới ý thức được trời đã tối, sắc trời đã nhanh chóng đen lại rồi.
Nhưng mọi người vẫn còn có cảm giác chưa thỏa mãn lắm, một cái cửa hàng thì không phải vấn đề. Cái cảm giác thành tựu khi ý tưởng của mọi người dần dần lấp đầy không gian, từng chút từng chút một theo thời gian ấy, khiến cho ai cũng đặc biệt thỏa mãn.
Cố Vân Đông dẫn mọi người đi ăn cơm, sau đó cô bảo Tiết Vinh đánh xe ngựa đưa mấy người Vu đại gia trở về.
Ba người của nhà họ Vu cũng đang rất hưng phấn, chẳng những trên đường về luôn nói về chuyện này mà Vu đại bá còn cân nhắc xong về việc nên đi nơi nào nhập hàng mới có giá rẻ nhất luôn rồi.
Chờ đến lúc về nhà rồi, thậm chí ông Vu còn không bước vào cửa mà trực tiếp đi thẳng qua nhà của Đàm thợ mộc.
Vu đại bá suy nghĩ, cũng không trở về nhà, mà quay đầu đi vào nhà của ông Trương.
Cả nhà của ông Trương đang ăn cơm tối, thấy Vu đại bá bước vào, cả cơ thể của ông Trương bắt đầu run rẩy, ông ta vội vàng ân cần lấy ghế cho vị khách không mời này, rồi nói: "Dương Hồng à, ngươi tới thật đúng lúc, có phải. . ."
Ông Trương kích động đến mức nói không ra lời, mấy người nhà Trương gia lại không hiểu mà nhìn về phía ông ta.
Vu đại bá biết ý của ông Trương, ông gật đầu nói: "Ngày hôm nay chúng ta đi xem cửa hàng kia, quả thật không tệ, tuy cách nơi này hơi xa, có điều là. . ."
"Không có việc gì, không có việc gì, xa cũng không sợ, không phải là vẫn ở trong thành sao."
Vu đại bá: "Ta còn chưa nói xong đâu."
"Được được được, ngươi nói, ta không ngắt lời nữa."
Những người trong nhà họ Trương đều lộ ra vẻ mặt quỷ dị nhìn về phía ông Trương, người đang có thái độ rất khác thường này.
Vu đại bá cũng có cảm giác chắc mình vào nhầm nhà rồi, ông chưa từng biết ông Trương còn có tính cách như vậy đấy?
Thở ra một hơi, Vu đại bá muốn tranh thủ nói nhanh cho xong mà đi: "Ý của ta là, cái cửa hàng kia còn có hậu viện, nếu quá muộn không kịp trở về, có thể ở lại một đêm."
"Vậy thì tốt, ta không có vấn đề gì." Ông Trương càng cao hứng hơn rồi. Ái da !!! Ông ta còn muốn nói là cái tay, cái chân già cỗi này đi tới đi lui thì thật mệt mỏi đấy, không ngờ còn có chỗ để ở nữa, vậy thì dễ xử lý rồi.
Vu đại bá một lời khó nói hết, nhìn về phía ông Trương: "Nhưng mà lão Trương này, người chúng ta muốn thuê, là Trương ca đấy."
"Cái gì? ?" Ông Trương lật mặt trong một giây, đứng phắt dậy, giọng nói của ông ta cũng lập tức nâng cao lên: "Ngươi nói cái gì cơ?"
Lúc này thì người của Trương gia xem như đã hiểu đại khái rồi, cái người được gọi là Trương ca kia còn mở to mắt nhìn, không dám tin hỏi lại lần nữa: "Dương Hồng ý của ngươi là, nhà các ngươi hiện tại muốn mở cửa hàng, còn, còn có ý định muốn thuê ta làm tiểu nhị đúng không?"
"Đúng là có quyết định này, cửa hàng kia là của Cố gia đấy, bọn họ cũng có ý muốn chiếu cố nhà chúng ta. Nhưng mà, cửa hàng này thật sự rất lớn, ta biết Trương ca là người chịu khó, trung thực, chịu được khổ, nếu như ngươi sẵn lòng thì có thể đến cửa hàng hỗ trợ."
Ánh mắt của Trương ca đã sáng lên, hắn lập tức đứng thẳng lưng, trả lời ngay: "Ta sẵn lòng, ta đương nhiên sẵn lòng rồi."
Lúc này, người Trương gia đã hiểu hết tất cả, ai cũng cực kỳ cao hứng, nhất là vợ của Trương đại ca, nghe thấy người đàn ông của mình tìm được một công việc ổn định, hốc mắt của nàng ta cũng đỏ lên rồi.
Những người còn lại thì rất hâm mộ, ai cũng thay hắn vui vẻ, Trương đại ca làm việc ở bên trong cửa hàng, cả nhà bọn hắn đều được lợi đấy.
Chỉ có một mình Ông Trương, hừ lạnh một tiếng, quay lưng về phía mọi người, ngồi chồm hổm trên mặt đất hờn dỗi.
Vu đại bá dở khóc dở cười, nói: "Trương thúc, chúng ta không phải cố ý gây khó dễ cho ngươi. Thật sự việc này rất cần thể lực đấy, ta thuê Trương ca là muốn cho Trương ca cùng đến nơi khác mua hàng, mỗi ngày phải đi không ít nơi. Ta cũng biết lúc trẻ tuổi Trương thúc cũng là người khỏe mạnh cường tráng nhưng hiện tại, ta làm như thế còn không phải là sợ ngươi bị mệt hay sao?"
Bà bạn già của ông Trương ngồi bên cạnh nhịn không được đạp nhẹ vào chân ông ta một cái: "Được rồi, ông như thế nào trong lòng ông còn không biết hay sao? Đi đường có vài bước thôi là đã thở gấp rồi, ông còn muốn cùng người ta chạy đi khắp nơi, không sợ mệt mỏi phát bệnh à, đến lúc đó cho dù kiếm được nhiều tiền cũng không có mạng để hưởng đâu. Lại nói tiếp..., không phải Vu gia đã thuê lão đại sao? Ông lại không có sắc mặt tốt như thế, lát nữa nếu công việc của lão đại mà không còn thì tôi xem ông sẽ xử lý kiểu gì?"
Nghe thế ông Trương liền từ trên mặt đất đứng dậy: "Vậy không được, Dương Hồng, ngươi đã nói rồi đấy, thuê lão đại nhà ta thì phải thuê đấy."
"Việc này chắc chắn rồi."
Lúc này, ông Trương mới cao hứng trở lại, được rồi, lão đại đi thì để lão đại đi thôi, việc này ông ta cũng có thể lên mặt với người khác rồi.
Chỉ là chưa kịp chờ đến lúc ông Trương đi khoe khắp nơi, khi ông Vu qua nhà Đàm thợ mộc nói chuyện, đúng lúc có người cũng tới tìm Đàm thợ mộc làm ít đồ, người nọ đã nghe ông Vu nói hết từ đầu đến cuối rồi.
Chẳng mấy chốc, làng trên xóm dưới đều biết nhà của Cố Đại Giang có mở một cửa hàng, giao cho Vu gia quản lý rồi đấy.