Chương 263: Mắng Đến Máu Chó Đầy Đầu.
Càng quan trọng hơn là, vị trí của cửa hàng này nằm ở trung tâm phủ thành, đây là khu vực tốt nhất toàn thành, nghe đồn cửa hàng rất lớn, lớn bằng hai tiệm tạp hóa bình thường cộng lại đấy.
Tốt thật nha, mọi người đều bùng nổ rồi.
Sau đó, tất cả giống như ong vỡ tổ, đều chạy về phía Vu gia, chen tới chen lui ở cửa ra vào, như muốn đánh nhau luôn rồi.
Cả đám người đều dùng tài ăn nói tốt nhất cả đời này, dốc sức liều mạng đề cử bản thân, ai cũng muốn đi đến cửa hàng làm việc cả.
Mãi cho đến khi, ông Vu nói với giọng điệu tiếc nuối, người đã thuê rồi, lão đại nhà Trương gia bên cạnh đây.
Mọi người sững sờ, lập tức bắt đầu mắng ông Trương.
"Ta đã nói rồi, lúc sáng lão ta còn giả mù sa mưa kêu chúng ta đừng nói lung tung, chắc lão ta sớm đã biết chuyện này rồi?"
"Còn không phải sao, buổi sáng chẳng phải lão Trương đã ở Vu gia sao? Chắc chắn là ông ta đã nghe hết tất cả."
"Ta vừa mới thấy Dương Hồng đi qua nhà lão Trương. Ai ôi !!! Sớm biết như vậy ta đã cản hắn lại rồi rồi."
Nguyên một đám người lập tức mắng ông Trương giả vờ giả vịt đến máu chó đầy đầu.
Chính vì nguyên nhân này nên chờ đến lúc ông Trương ổn định lại cảm xúc, định đi ra ngoài khoác lác thuận tiện không một dấu vết khoe với mọi người rằng con trai nhà ông ta đã tìm được việc rồi. Kết quả là, thiếu chút nữa đã bị hàng xóm xung quanh cầm gậy gộc xúm lại đánh cho một trận.
Ba người nhà họ Vu nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, tất cả đều lộ ra nụ cười, có chút mệt mỏi nên lên giường nghỉ ngơi rồi.
Những ngày tiếp theo, Cố Vân Đông cùng đám người Vu gia hừng hực khởi công, sửa chữa, tân trang lại tiệm tạp hóa.
Lão đại Trương gia cũng tới hỗ trợ, đúng thật là hắn ta rất chịu khó làm việc đấy.
Không đến vài ngày, Đàm thợ mộc cũng đưa tới đủ loại giá đỡ rắn chắc, mọi người đều phấn chấn bừng bừng dọn xong từng cái, trong nháy mắt cửa hàng đã ra hình ra dạng, ổn hơn nhiều rồi đấy.
Cố Đại Giang cũng ghé qua một lần nhưng ông đã bị Cố Vân Đông cưỡng chế dưỡng thương trong khách điếm.
Tới ngày hôm nay thì miệng vết thương của ông cũng đã kết vảy rồi nhưng rất vẫn còn ngứa ngáy khó chịu. Thỉnh thoảng, Cố Đại Giang không khống chế được mà gãi, vừa gãi đã gãi đến chảy máu.
Vì thế nên Cố Vân Đông nói Tiết Vinh để ý việc này, còn dùng băng gạc bao lại mười ngón tay của Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang nhìn hai bàn tay như củ cải trắng mà dở khóc dở cười, không ngờ ông cũng có một ngày như vậy.
Trong lúc cửa hàng đang sửa chữa, Đoạn Khiêm cũng có ghé thăm hai lần, Cố Vân Đông phát hiện người này rất có thú vị, còn mời hắn có rảnh thì đến phủ Tuyên Hòa chơi.
Không ngờ, Đoạn Khiêm lại đáp ứng: "Quả thật ta cũng muốn đi đến phủ Tuyên Hòa một chuyến, chuyện về đường trắng, nghe đồn nơi này là nơi khởi đầu chế tạo buôn bán đường trắng."
Cố Vân Đông, người tạo ra đường trắng: ". . ." Cô chỉ có thể sờ mũi, cười cười một tiếng.
Đoạn Uyển ngược lại là chưa từng tới, dù sao Cố Vân Đông cảm thấy nàng ta hò hét khoe khoang như thế, có thể là vì hiện tại không còn Tân gia đè nặng ở trên nữa, với tư cách là tiểu thư của Đoạn gia thì nàng ta như vậy đã nhẹ nhàng rồi.
Sau khi cửa hàng sửa chữa xong, Vu đại bá liền dẫn lão đại Trương gia đến nông thôn thu mua một vài thứ, trứng gà đồ ăn, còn mua thêm một chút đồ dùng sinh hoạt, ông đã sớm liên lạc xong với người bán từ vài ngày trước rồi, hôm nay chỉ cần đưa bạc đem về là được.
Ngày đầu tiên khai trương, Cố Vân Đông còn mời đội múa lân đến để thêm phần náo nhiệt.
Quan trọng nhất là, cô còn mời cả Đoạn Khiêm tới, với tư cách là người thừa kế của Đoạn gia, khuôn mặt của Đoạn Khiêm trong nội thành này cũng không xa lạ gì.
Cũng vì việc này mà tất cả mọi người đến xem náo nhiệt đều biết, sau lưng cửa hàng này có Đoạn gia trông coi đấy.
Đến hôm nay thì những hương thân phú hộ ở trong thành, thậm chí là tiểu quan tiểu tướng trong tay hơi có chút quyền lực vốn vẫn còn ý định muốn mua lại gian cửa hàng này, đều bỏ đi ý định lúc ban đầu. Ngược lại họ còn thoải mái đi mua thêm ít lễ vật, chúc mừng cửa hàng của nhà họ Cố khai trương đại cát đấy.
Nhưng mà đến lúc thấy bảng hiệu của cửa hàng, mọi người thoáng cảm thấy một lời khó nói hết.
Tại sao. . . Nơi đây lại là một tiệm tạp hóa thế??
Tại sao không phải thứ gì có giá trị cao hơn chút nhỉ?
Mọi người khó hiểu, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc mua may bán đắt của tiệm tạp hóa.
Mới ngày đầu tiên, người đến tiệm tạp hóa đã nối liền không dứt, đợi đến khi tính sổ sách vào buổi tối, thế mà lại lời được một trăm lượng bạc.
Đây chính là tiệm tạp hóa, lợi nhuận thông thường sẽ không cao đấy, chỉ trong một ngày lại có thành tích khả quan đến thế.
Hôm nay Vu Kính là người ghi chép bên trong cửa hàng, Vu đại bá không biết được mấy chữ, ghi chép quá khó khăn cho ông rồi.
Người nhà họ Vu gia ai cũng cực kỳ vui mừng, Cố Vân Đông thấy bọn họ hưng phấn như thế, dứt khoát dẫn mọi người đi tửu lâu ăn một bữa, coi như để chúc mừng.
Đương nhiên, đây cũng là tiệc tiễn đưa, cô và những người khác đã có ý định rời đi rồi.
Người của Vu gia nghe thấy thế, vui sướng đã giảm xuống hơn phân nửa.
Ông Vu còn cau chặt lông mày: "Đã muốn đi rồi à? Có phải là hơi nhanh quá rồi không, vết thương của Đại Giang đã lành hết chưa? Lần trước không phải đã nói phải điều dưỡng thêm mười ngày nửa tháng nữa sao?"
"Đúng vậy, Cố nha đầu, nếu không thì ở lại thêm vài ngày đi. Cửa hàng này vừa mới khai trương một ngày, cũng phải đợi ổn định rồi mới quay về chứ?"
"Muội tử Cố gia, lần này ngươi đi, trong lòng ta có chút không chắc."
Ngay cả lão đại Trương gia vốn rất ít nói cũng buông đũa xuống, khuyên nhủ: "Ở lại chờ thêm vài ngày nữa đi."
Cố Vân Đông bật cười: "Các người cũng quá khiêm tốn rồi, hôm nay tuy ta ở trong tiệm tạp hóa, nhưng từ đầu tới cuối ta cũng không hề nói gì, cũng không có đụng tay vào làm gì, vô luận là gặp chuyện gì, gặp được ai đều là chính các người bận rộn đấy. Hơn nữa mọi người làm việc cũng rất đâu vào đấy, trật tự rõ ràng, ta cảm thấy việc này đã rất lợi hại rồi, các người có thể làm được mà."
"Thế nhưng. . ." Quá đột ngột.
Có lẽ là trước kia trò chuyện quá cao hứng, làm việc hiến kế quá chú tâm, nên không hề hay biết thời gian đã qua nhanh như vậy, bọn họ vốn không ý thức được, đã đến lúc người Cố gia phải rời đi.
Cuối cùng vẫn là Vu đại gia khoát tay: "Được rồi, nhà của các ngươi ở phủ Tuyên Hòa, thân nhân cũng ở bên kia. Đại giang lại luôn ngóng trông muốn gặp lại vợ con, đợi lâu như vậy hắn đã sốt ruột lắm rồi. Nếu không phải phải dưỡng thương thì ta thấy hắn chạy bộ cũng sẽ chạy trở về. Nhất là mấy ngày nay, Đại Giang cứ nói vết thương của hắn đã tốt rồi, hắn cực kỳ gấp gáp rồi đấy."
Cố Đại Giang ở một bên nghe ông Vu nói thế thì cảm thấy hơi có lỗi nhưng mà ông thật sự rất nhớ vợ và các con.
Hơn nửa năm không gặp rồi, cũng không biết bọn họ có quên ông hay không.
Một bữa cơm, ăn xong cũng có chút thương cảm rồi.
Trước khi đi, Cố Vân Đông nói với Vu Kính về chuyện đại cô đại dượng của cô và tiểu thúc nữa đến nay vẫn chưa có tin tức.
"Ta có dán bức họa tìm người ở bảng bố cáo, hiện tại ta đưa cho ngươi 2 tờ. Phía trên này là địa chỉ của tiệm tạp hóa, nếu có người tìm được rồi thì ngươi nhớ báo tin cho ta"
Vu Kính cực kỳ thận trọng nhận lấy bức họa: "Muội tử Cố gia ngươi yên tâm, ta sẽ nói cha hỏi thăm một chút khi ông ấy đi khắp nơi mua hàng hóa, nếu có tin tức gì, ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi."
"Đa tạ."
Vu Kính mím môi: "Hẳn là chúng ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, muội tử Cố gia, phải bảo trọng đấy. Ta sẽ quản lý tốt cửa hàng này, ghi lại trướng mục, chờ ngươi trở về thẩm tra."
" Được !!" Cố Vân Đông cười.
Ra quán rượu, người của hai bên mỗi người đi mỗi ngả.
Trở lại khách điếm, mấy người Cố Vân Đông bắt đầu thu xếp đồ đạc, dự định ngày mai sẽ rời khỏi phủ Vạn Khánh.
Nghe nói bọn họ phải đi rồi, thậm chí tiểu nhị khách điếm cũng có chút không nỡ.
Dù sao họ cũng ở đây hơn nửa tháng rồi, Cố cô nương còn là một người hào phóng, hắn hỗ trợ là có thể có bạc thưởng thêm, cũng đã bồi đắp tình hữu nghị thâm hậu với đối phương rồi, thiếu điều muốn bọn họ định cư luôn tại khách điếm đấy.