Chương 264: Vân Đông, Con Đã Thay Đổi Quá Nhiều
Hôm nay bọn họ phải rời đi rồi, trong lòng tiểu nhị cũng cảm thấy vắng vẻ đấy.
Tiểu nhị tặng cho Cố Vân Đông một ít dưa muối, do chính tay mẹ hắn làm: "Cố cô nương mang theo món này để ăn dọc đường, về sau nhất định phải nhớ trong phủ Vạn Khánh còn có một người tiểu nhị đấy nhé."
Cố Vân Đông: ". . ." Suy nghĩ một lát, cô liền nói: "Ta còn tới nữa, yên tâm đi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
Nghe xong, tiểu nhị lập tức cao hứng trở lại.
Cố Vân Đông bắt đầu chuyển từng món đồ lên trên xe ngựa, cô không để cho Cố Đại Giang động thủ, lộ trình kế tiếp của bọn họ chắc chắn sẽ xóc nảy không dễ đi.
Mặc dù Cố Đại Giang đã khỏe lại, nhưng suy cho cùng thì ông cũng không giống với bọn họ, trên đường trở về này sợ là ông sẽ chịu không ít khổ cực.
Vì thế, Cố Vân Đông còn cố tình trải thêm một lớp đệm giường dày trên xe ngựa.
Cố Đại Giang thoáng nhìn sắc trời, rồi nói với con gái: "Vân Đông à, không khí hiện tại, nóng quá ha."
Cố Vân Đông vẫn không có động tĩnh gì: "Phủ một lớp đệm giường lên rồi thì sẽ không lo việc xe ngựa lắc lư quá dữ dội, nếu cha thấy nóng thì có thể dùng quạt quạt vài cái cho mát đấy."
Cô không nhìn Cố Đại Giang thêm nữa, chỉ huy Tiết Vinh cất kỹ nồi chén dùng cho bữa ăn.
Lại bảo Đồng Thủy Đào rót thêm nhiều túi nước hơn nữa, hiện tại Cố Vân Đông đã có kinh nghiệm, biết rõ lộ trình, cô biết đến bao lâu thì trời sẽ tối, đi ngang qua thành trấn hoặc thôn trang nào, nơi nào thì có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong hết, đã là giờ thìn rồi.
Mọi người lên xe ngựa, đi thẳng về phía cửa thành.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa khách điếm, đã thấy ông Vu Vu đại bá đứng ở đó, trong tay còn cầm theo hai cái bao lớn, cũng không biết bên trong chứa thứ gì.
Cố Vân Đông vội vàng bước xuống xe ngựa: "Ông nội Vu, tại sao mọi người lại đến đây vậy?"
"Các ngươi phải về, đương nhiên chúng ta muốn tới đưa tiễn. Yên tâm, bên trong cửa hàng đã có Vu Kính và lão đại Trương gia rồi, không có gì đáng ngại đâu."
Nói xong, ông đưa hai cái túi cho Cố Vân Đông: "Cũng không phải là thứ tốt gì, chỉ là một ít thức ăn mà thôi. Bên trong có bánh nướng mà ta vừa làm lúc sáng đấy, cũng không nhiều lắm, là một mảnh tâm ý của ta."
Cố Vân Đông cách một lớp vải sờ vào trong túi, đây mà không nhiều lắm sao? Nhìn sức nặng này đi, cô cũng sắp có cảm giác rằng ông nội Vu cả đêm qua không ngủ chỉ dùng thời gian để làm bánh luôn rồi đấy.
Ông Vu đuổi bọn họ lên xe ngựa: "Được rồi, các ngươi lên xe ngựa đi, thời gian không còn sớm, không trì hoãn các ngươi nữa."
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang chào từ biệt bọn họ, sau đó lại bắt đầu lên đường.
Khi đến cửa thành, lại trùng hợp gặp được Đoạn Khiêm, dường như hắn cũng đến đưa tiễn bọn họ đấy, cũng đưa một vài thứ, chỉ là có chút nhiều.
Cố Vân Đông cũng lo lắng về việc đồ quá nặng xe ngựa sẽ bị đè sập, thế nên thừa lúc mọi người không ai chú ý, cô liền lấy một vài đồ vật không cần dùng hoặc những món có số lượng nhiều thu hết vào trong không gian.
Tạm biệt xong, lúc này bốn người mới đẩy nhanh tốc độ.
Tiết Vinh đánh xe ngựa, thỉnh thoảng Đồng Thủy Đào cũng thay ca cho hắn, đi trên đường không nhanh không chậm, lại còn nhìn được thêm không ít phong cảnh.
Cố Vân Đông an bài tất cả mọi việc rõ ràng ổn thỏa, thật ra lúc ban đầu Cố Đại Giang cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn trong lòng, trên đường trở về này khả năng cao sẽ không dễ chịu đấy.
Không ngờ rằng, so với tưởng tượng của ông thì thực tế thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Cố Vân Đông vẫn luôn tuân theo lời dặn của đại phu, thà rằng trên đường đi chậm một chút nhưng phải ăn uống đầy đủ, nhất là Cố Đại Giang, ông còn cần phải bồi bổ nhiều hơn.
Vì thế nên trên phương diện ăn uống, cô sẽ đích thân động thủ.
Cứ như thế, Cố Đại Giang nhìn chằm chằm vào Cố Vân Đông đang nấu cháo, trên khuôn mặt của ông tràn đầy nét vui mừng.
"Cha, đây, cầm đi, cẩn thận phỏng tay."
Cố Vân Đông đưa chén cháo cho ông, Cố Đại Giang lập tức phục hồi lại tinh thần.
Ông chậm rãi ăn hết một ngụm, con ngươi không nhịn được mà sáng ngời: "Tại nơi hoang vu này, con lại có thể làm ra món cháo ăn ngon đến như thế."
Cố Vân Đông mỉm cười.
Cố Đại Giang lại nói tiếp: "Vân Đông, so với trước kia, con đã thay đổi rất nhiều."
Trong lòng Cố Vân Đông thoáng lộp bộp một cái, cuối cùng cũng đến rồi sao.
Ngón tay Cố Vân Đông dừng lại, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi, đem những lời đã sớm nghĩ ra luyện tập lại một lần.
Ai ngờ còn chưa đợi đến khi cô mở miệng, đã nghe được Cố Đại Giang thở dài một hơi: "Quả nhiên, người nọ nói không sai, thật sự đã trưởng thành.”
Cố Vân Đông: ???
Có ý gì?
"Cha, người nọ? Đó là ai vậy?”
Vì sao có loại cảm giác những lời cô đã cân nhắc trăm lần lại không dùng được?
Cố Đại Giang lại uống một ngụm cháo, mới nói: "Người nọ là đạo sĩ đi khắp bốn phương, đặc biệt có bản lĩnh, cha đã đọc sách vài năm, đối với những người này nói chuyện thần thần quỷ quỷ kỳ thật không quá tin. Nếu không phải lúc trước con khóc quá lợi hại, dỗ thế nào cũng không dỗ được, đại phu cũng bó tay, ta cũng sẽ không bệnh gấp loạn đầu y, nghe hắn nói.”
Cố Vân Đông có chút kỳ dì, không phải chứ, đây là có ý gì?
Cố Đại Giang giải thích cho cô: "Lúc trước mẹ con bị... Triệu thị đánh đến sinh non.”
Hiện giờ ông đã không còn gọi hai người nhà cũ Cố gia kia là cha mẹ nữa, Cố Vân Đông đã nói cho ông biết, lúc trước mình vì một nhà mà hấp dẫn lực chú ý của bọn cướp, kết quả lại đổi lấy một phòng bốn người bị cha mẹ đuổi ra khỏi đội ngũ tự sinh tự diệt.
Trong hoàn cảnh như vậy, cha hắn biết rõ người vợ ngốc nghếch và hài tử tuổi còn nhỏ, kết quả bị đuổi ra ngoài chỉ có một, ông ta vẫn làm như vậy.
Mặc dù Cố Đại Giang đã sớm lạnh lòng với cha mẹ mình, nhưng lần này, coi như là thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không coi bọn họ là thân nhân nữa.
"Lúc con sinh ra, vốn gầy teo nho nhỏ, hô hấp cực yếu. Hết lần này tới lần khác còn khóc lớn không ngừng, dỗ thế nào cũng vô dụng, trừ phi con tự mình khóc mệt mỏi ngủ đi. Là đạo sĩ kia giúp con ngừng khóc, hơn nữa nói hồn phách con bất ổn, sau này tính tình cực kỳ dễ bị kích thích. Thẳng đến khi con mười bốn tuổi, nếu bình an vượt qua một lần tử kiếp, đến lúc đó hồn phách trở về vị trí, mới xem như chân chính trưởng thành.”
Cố Vân Đông choáng váng, hồn phách trở về vị trí cũ? Sao lại giống như nghe thiên thư vậy?
Cô nhíu mày, cẩn thận nghĩ đến tính tình nguyên chủ.
Đúng là một người đa sầu đa cảm, quanh năm nước mắt, một chút chuyện nhỏ cũng có thể ôm chăn khóc một canh giờ.
Cô vẫn không thích tính cách nguyên chủ, cảm thấy sống trong hoàn cảnh như vậy, chính mình không đứng lên làm sao có thể không bị bắt nạt?
Cô còn cảm thấy kỳ quái, với tính tình Cố Đại Giang, làm sao có thể dạy ra con gái với trái tim yếu ớt như vậy chứ?
Hôm nay nghe ông ấy nói như vậy, ngược lại có thể lý giải.
Hả?
Chờ đã, chờ đã.
Cố Vân Đông nhíu mày càng chặt, cô nghĩ đến cuộc sống hiện đại của mình.
Tính cách cô hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ, ở cô nhi viện cũng tốt, sau đó ra xã hội cũng được, mọi việc đều rất nhạt rất lạnh lùng. Cho nên ngay cả bạn bè cũng không có, ngay cả cha mẹ nuôi đã nhận nuôi cô, cô cũng không cảm giác được sự ràng buộc rất sâu sắc.
Cố Vân Đông không khỏi trầm tư, cho nên, chính mình ở hiện đại, kỳ thật cũng ở trong trạng thái hồn phách không ổn định?
Bởi vì nạn đói, bởi vì mạt thế, hai người bọn họ đều trải qua một hồi tử kiếp, sau đó, hợp làm một?
Cánh môi Cố Vân Đông mím chặt, hiện tại ngẫm lại, có một số việc rất kỳ quái.
Ví dụ như, cô dễ dàng bị mẹ và đệ muội làm cảm động, ngắn ngủi một tháng đã có thể thuần thục chiếu cố các nàng, bảo hộ các nàng, đau lòng các nàng.
Ví dụ như, cho dù chưa bao giờ ở chung với Cố Đại Giang, cô đã rất đau lòng khi thấy ông ấy bị thương như vậy.
Bởi vì, bọn họ vốn là người thân của cô, người nhà... có phải không?