Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265. Tiểu Cô Nương Kia, Không Còn.

Chương 265. Tiểu Cô Nương Kia, Không Còn. Chương 265. Tiểu Cô Nương Kia, Không Còn.

Chương 265: Tiểu Cô Nương Kia, Không Còn.

"Vân Đông, Vân Đông, làm sao vậy?" Cố Đại Giang thấy cô không nói một tiếng nào, không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút lo lắng lắc lắc cô.

Cố Vân Đông chợt phục hồi lại tinh thần, khi nhìn về phía Cố Đại Giang, cảm xúc trong lòng dâng trào, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Hồi lâu, cô mới hít sâu một hơi, nụ cười đặc biệt sáng lạn: "Cha, có cha ở đây, thật tốt.”

Cố Đại Giang toét miệng, sờ sờ đầu cô: "Lời này cha nên nói, Vân Đông, phụ thân rất may mắn, con đã vượt qua một kiếp kia, con còn ở đây, cha cao hứng không biết nói gì cho phải.”

Cố Đại Giang sợ nhất chính là nàng không thể vượt qua tử kiếp mười bốn tuổi.

Hiện giờ hết thảy đều đã qua, Vân Đông nhà bọn họ, về sau sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.

Cố Vân Đông để ông sờ đầu mình, mắt ngấn lệ. Thật tốt, thật sự, đây là cha mẹ cô, thân nhân của cô, cô không chiếm thân thể người khác, hết thảy, vốn là của cô.

Hóa ra, cô không phải là một người cô đơn.

Cách đó không xa, Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào thấy hai người nói chuyện cũng có chút thương cảm, không khỏi liếc nhau một cái, cách xa, không đi phá hư.

Ăn cháo xong, nhóm người mới tiếp tục xuất phát.

Có lẽ là nói ra rồi, lúc này Cố Vân Đông không còn câu nệ như trước, tình cảm giữa cha con hình như càng gần thêm một bước.

Chỉ là, mắt thấy khoảng cách với phủ Tuyên Hòa càng ngày càng gần, Cố Vân Đông có chuyện đè ở đáy lòng không nói, cũng không cách nào giấu diếm nữa.

Cố Đại Giang rất nhạy bén phát hiện bộ dạng muốn nói lại thôi của cô mấy ngày nay.

Kỳ thật Cố Đại Giang có cảm giác, Vân Đông khẳng định còn có một số lời chưa nói. Con bé luôn chọn chuyện vui vẻ nói cho ông biết, nhưng nhân sinh làm sao có thể mọi chuyện như ý?

Ông khẽ thở dài một hơi: "Con có chuyện gì cứ nói đi, cha không phải là người gặp chuyện sẽ không chịu đựng nổi."

Cố Vân Đông nhìn ông ấy một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Lúc trước khi chúng con bị Cố gia đuổi đi, tiểu thúc bị bọn họ dụ đi chỗ khác. Đợi đến khi tiểu thúc trở về đã không thấy bọn con nữa, nên cũng rời khỏi những người của nhà cũ Cố gia, đến nay, vẫn không rõ tung tích.”

Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, Tiết Vinh ở bên ngoài đánh xe ngựa, Đồng Thủy Đào cũng ngồi ở trên càng xe.

Bên trong xe chỉ có tiếng Cố Vân Đông nhẹ nhàng nói chuyện: "Còn có một nhà đại cô, đại cô đại dượng thất lạc với Mộ Lan Nguyên Trí. Biểu tỷ Mộ Lan, tỷ ấy ... chết rồi.”

Thân thể Cố Đại Giang khẽ run lên, mở to hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập.

Hồi lâu, ông mới thoáng bình tĩnh lại, giọng khàn khan nói: "Vậy, Nguyên Trí thì sao?”

“Nguyên Trí bị Đinh Kim Thành mang về phủ Vĩnh Ninh, đưa đến nhà cũ Cố gia. Lần trước con đi phủ Vĩnh Ninh tìm cha, thấy hắn sống cũng không tốt, nên đã lên kế hoạch đem người ra ngoài, hiện tại đang ở nhà chúng ta, cùng Vân Thư đi học. Chỉ là, mấy người đại cô còn không biết ở nơi nào.”

Ngón tay Cố Đại Giang nắm chặt, khẽ cúi đầu, một lúc lâu sau không nói gì.

"Cha..."

"Cha không sao." Cố Đại Giang khoát tay áo: "Cha đã sớm có chuẩn bị tâm lý, không có việc gì.”

Trên đường chạy nạn có bao nhiêu người chết? Ông cũng hiểu rõ.

Chỉ là, cái chết của Biển Mộ Lan, chung quy vẫn làm cho tâm tình ông nặng nề. Trước mắt ông phảng phất như còn xuất hiện tiểu cô nương nho nhỏ năm đó ôm đùi ông gọi cậu.

Trong nháy mắt, cô bé ấy lớn rồi, lập gia đình, khi gặp mình vẫn ngoan ngoãn gọi cậu. Còn nói chờ con bé sinh con, sẽ nhờ mình đặt cho đứa nhỏ một cái tên dễ nghe, tương lai dạy đứa nhỏ biết chữ.

Thế nhưng, người đã không còn.

Cố Vân Đông không nói gì nữa, để cho ông ấy chậm rãi tiêu hóa những tin tức này.

Một đường kế tiếp, Cố Đại Giang đều rất trầm mặc, tâm tình sa sút như vậy mãi cho đến ngày hôm sau mới dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Những người đã chết cũng đã chết, những người còn sống sẽ tiếp tục.

Tuy rằng không biết Cố đại cô cùng Cố tiểu thúc hiện giờ ở nơi nào, sống như thế nào. Nhưng Cố Đại Giang biết, bọn họ khẳng định còn sống, mọi người rồi cũng sẽ gặp mặt.

Ông cố gắng dứt bỏ những cảm xúc tiêu cực kia, nghĩ đến việc sắp gặp lại vợ và các con, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.

Nhưng mắt thấy Cố Vân Đông lại giống như còn có chuyện muốn nói, lông mày Cố Đại Giang không nhịn được mà hung hăng nhảy dựng lên.

"Con còn tin xấu gì muốn nói sao?"

Chắc là không chứ? Hiện tại ông cũng chỉ quan tâm đại tỷ và tiểu đệ, người trong nhà đều ở bên cạnh, rốt cuộc có tình huống gì Vân Đông đã sớm nói.

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: "Kỳ thật, cũng không tính là tin xấu."

“Vậy con nói đi."

"Chính là, kỳ thật trước khi tìm được cha, con, con đã đính hôn rồi."

"Cái gì?" Cố Đại Giang nhảy dựng lên, đầu đập vào trần xe.

"Phanh" một tiếng, Cố Đại Giang nhe răng trợn mắt che đầu mình, tức giận trừng mắt nhìn Cố Vân Đông: "Con nói lại một lần nữa, con cái gì?”

Cố Vân Đông vội vàng đỡ ông ấy, sợ động tĩnh của ông ấy quá lớn, đến lúc đó chỗ bị thương sẽ không chỉ là đầu.

Nhưng đối diện với đôi mắt trợn tròn của Cố Đại Giang, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói lại một lần nữa: "Con, đính hôn rồi chứ sao!"

"Sao con lại đính hôn? Con mới bao nhiêu tuổi? Đối phương là ai, con có hiểu không? Con không biết lòng người hiểm ác, hơn nữa con xinh đẹp lại có tiền, nói không chừng đối phương có ý đồ khác thì sao? Người trong nhà hắn cũng không hiểu chuyện, mẹ con bệnh còn chưa khỏi, cha con còn chưa tìm được đã tới cửa cầu hôn, đây là bắt nạt con tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện không có trưởng bối làm chủ, không được, cửa hôn sự này cha không đồng ý.”

Cố Đại Giang càng nói càng tức giận, càng tức càng cảm thấy đối phương không phải người tốt lành gì.

Ông cảm giác trái tim sắp nổ tung, bắp cải tươi ngon nhà ông đang yên đang lành, cứ như vậy mà bị heo ủi mất?

Nào có lý này, nào có lý này! !

Cố Vân Đông biết ông sẽ có phản ứng này, cô cười gượng một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cha, chỉ là đính hôn mà thôi, đính hôn..."

"Cho nên có thể lui?"

Cố Vân Đông: "......" Không phải, ý của cô là, bọn họ dự định chờ bệnh của mẹ được chữa khỏi, có tung tích của cha rồi mới thành thân.

Cố Đại Giang hừ lạnh: "Chuyện từ hôn phải chậm rãi thương lượng, không thể gấp gáp, chủ yếu là không thể làm hỏng thanh danh của con. Để cha ngẫm lại, tốt nhất là đối phương phạm sai lầm.”

Cố Vân Đông mở to hai mắt, không nghĩ tới cha lại như vậy.

Không, cô không nghĩ đến việc hủy hôn.

"Cha, Thiệu đại ca là người rất tốt, lúc trước khi con bắt đầu buôn bán, tiền vốn vẫn là hắn cho đấy."

"Được đó, còn nói không phải là bắt nạt con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, hắn đây là muốn con thiếu nợ nhân tình của hắn, để cho con lấy thân báo đáp. Đây đều là mấy trò cũ, mười mấy năm trước cha đã không chơi trò này nữa rồi.”

Cố Vân Đông vuốt trán, cha à, mấy ngày nay chẳng lẽ con biểu hiện rất không hiểu chuyện sao?

Đây chính là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng không vừa mắt?

Hả? Ông ấy đã không chơi trò này hơn 10 năm trước sao? Chẳng lẽ trước kia cha cũng từng dùng qua?

Ánh mắt hoài nghi của Cố Vân Đông rơi vào trên người Cố Đại Giang, rất muốn hỏi ông ấy năm đó rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể ở bên mẹ.

Bình Luận (0)
Comment